Vì Người Trí Trí Trở Về

Chương 30: Sau này chúng ta kết hôn có thể ở đây



Trí Trí dừng xe trước cổng biệt thự Ngụy gia, Chung Doãn xác nhận xe của ông nội và ba mình không ở đây, hẳn là chỉ có bà cố ở nhà, lúc này mới xuống xe, dùng vận tốc ánh sáng chạy vào trong nhà.

Bà lão ở sân sau tưới rau, nhìn thấy cháu cố đột nhiên về, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, liền mắng mấy câu thằng nhóc khỉ này, lại vội vàng thu xếp dì Tiểu Vương nấu ăn.

Chọn ngày không bằng gặp ngày, Trí Trí vốn cũng định đến thăm bà, hôm nay nếu đã đến đây, liền vào thăm bà vậy. Tay không đến đây thật ngại ngùng, cô chờ Chung Doãn vào được một lúc, liền lái xe đến nơi bán trái cây gần đấy để mua ít trái cây bổ dưỡng đem qua cho bà.

Ngụy lão thái thái nhìn thấy hai người trẻ tuổi đứng bên cạnh nhau liền vui vẻ đến cười toe toét, mọi người cùng ăn trái cây và kẹo ngọt, lại hỏi Trí Trí: “Mẹ cháu gần đây thế nào rồi? Sức khỏe có ổn không?”

“Cảm ơn bà nội, mẹ cháu vẫn khỏe ạ.”

Bà thở dài: “Vẫn là mẹ cháu có phúc, cho dù sinh bệnh, vẫn còn có người ở bên cạnh chăm sóc.”

Chung Doãn chen vào: “Cháu không phải đã về thăm bà rồi sao!”

“Hừ, cháu có thể so sánh với gia đình của Trí Trí?”

“Vậy Trí Trí khó có thể đến thăm bà, nhưng cô ấy vẫn đến đây rồi thôi, đây chính là bản lĩnh của cháu, do cháu kéo cô ấy đến đây đấy!”, nói xong còn nháy mắt với Trí Trí.

“Vâng, anh ấy gần đây hoạt động hăng hái, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy anh ấy trên TV. Chương trình truyền hình thực tế đó thu xong chưa vậy? Tôi thấy anh trong kỳ trước giúp đồng đội làm nhiệm vụ còn bị ngã, ngã đau lắm không?”

“Tôi không sao, bà cố có xem chương trình đó không ạ?”

“Tất nhiên có xem rồi! Chẳng qua bà thích cậu Đại Ninh tóc đỏ kia, sao cậu ta bị loại rồi?”

Chung Doãn liếc về phía Trí Trí, có ý là cô còn không bằng bà cố, cô còn trẻ như vậy mà đến chương trình thực tế cũng không xem.

Bà cháu hai người khó có thể tìm được chủ đề chung như vậy, nói chuyện tới khí thế ngất trời.

Trí Trí cùng họ ngồi một lát, thấy thời gian sắp đến giữa trưa rồi, liền đứng dậy nói: “Bà nội, mẹ cháu vẫn còn ở nhà, cháu về trước ạ, ngày khác lại đến thăm bà ạ.”

“Giờ đã đi rồi ư?”, chân bà có chút không được linh hoạt, chỉ có thể dựa vào cây gậy và Chung Doãn đỡ mới có thể đứng lên được: “Mẹ cháu ở nhà một mình cũng rất cô đơn, khi nào cháu rảnh thì dẫn mẹ cháu đến nơi này của bà, chúng ta còn có thể nói chuyện chút.”

“Dạ, chỉ cần không làm phiền bà nghỉ ngơi ạ.”

“Nói cái gì mà làm phiền hay không làm phiền chứ, già cả rồi, ngày nào cũng không ngủ được, tỉnh lại chỉ có đi vòng vòng trong vườn, chăm sóc chút rau cải và hoa cải này thôi. Có mẹ con cháu, bà còn có người nói chuyện.”

Đang nói chuyện, Ngụy Thuận Lễ từ ngoài cửa đi vào, hỏi dì Tiểu Vương đang mở cửa: “Thiệu Viễn về rồi à? Tôi thấy xe của nó đậu ngoài cửa.”

Trí Trí trong lòng hồi hộp, liền vội vàng nhìn sang Chung Doãn, cậu cũng nghiêm mặt không hé một lời, cũng không hy vọng trong nhà này nhìn thấy một người lớn nào khác của gia đình này.

“Ngụy Thuận Lễ nhìn thấy hai người họ có chút giật mình: “Là A Sung à?! Gần đây bận lắm à?”

“Vẫn ổn ạ, hôm nay rảnh rỗi về thăm bà cố.”, thật ra trong lúc nói chuyện với bà cố đã đề cập qua, từ sau khi bà bị bệnh trở về, con trai vẫn thường về thăm bà.

Chung Doãn không hiểu chuyện làm ăn, nhưng cậu còn có thể cảm nhận được, ông nội đây là dự định từ từ ủy quyền lại, lui về hậu đài.

Cậu bây giờ có thể tin được rằng, đại khái chỉ cần có đứa con trai Ngụy Thiệu Viễn này, cho nên nhìn thấy xe của anh đậu bên ngoài, liền cảm thấy vui mừng, suy nghĩ muốn cùng anh nói nhiều một chút, lại không ngờ vào cửa lại là người chẳng dính dáng gì.

Chung Doãn hít một hơi sâu, nói với Trí Trí: “Cô không phải muốn về rồi sao? Tôi đưa cô về.”

Hai người đi ra cửa, Chung Doãn quay đầu lại nhìn, sau đó hạ giọng hỏi cô: “Haizzz, chú nhỏ đều đem xe cho cô chạy cả rồi, hai người tiến tới bước nào rồi?”, không đợi cô mở miệng, lại xua tay: “Không cần dùng những lời đường đường chính chính lừa gạt tôi, cái khác tôi không biết, chú ấy đối với cô là tâm tư gì tôi còn có thể nhìn không ra à?”

Gương mặt Trí Trí thoáng chút liền đỏ, chuyện của cô và Ngụy Thiệu Viễn chưa đề cập qua với bất kỳ ai, giống như đoạn tình cảm bị chôn vùi dưới đất, hai người họ cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.

Nhưng Chung Doãn lại nhìn ra được, dù sao cũng là người nhà, ở một số phương diện có một số cảm giác khác thường là phải.

Nếu như mẹ của Trí Trí bây giờ thần trí minh mẫn, tin rằng cũng sớm nhìn ra được đầu mối chạy mà tới hỏi cô rồi.

“Chúng tôi… vừa mới ở bên nhau, muốn giấu kín một chút. Anh, anh đừng nói với ai nha!”

Chung Doãn cười: “Vậy phải nhìn biểu hiện của cô rồi. Chú ấy cả ngày xem tôi như sai vặt, còn quản chuyện đông chuyện tây, tôi nhìn cô còn tương đối dễ chịu được chút.”

Quả thực cậu có thể nói với ai, chẳng qua là người nhà cậu mà thôi. Cô và Ngụy Thiệu Viễn nam chưa cưới nữ chưa gả, người ngoài cho dù biết bọn họ yêu nhau sẽ thế nào chứ?

Trí Trí nói: “Anh có điều gì cần tôi giúp, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định giúp anh.”

“Ừm, như vậy còn được.”, Chung Doãn thỏa mãn gật đầu,:“Chẳng qua bây giờ vẫn là tôi giúp cô trước vậy, chiếc xe này cô đừng lái, miễn cho ông nội tôi hoài nghi. Cô gọi một chiếc xe để về đi, đến tối tôi lái về cho cô, chỉ nói xe này tôi mượn của chú út.”

Trí Trí cảm thấy cũng có đạo lý, ban nãy Ngụy Thuận Lễ đã nhìn thấy chiếc xe này rồi, nếu biết được xe là cô lái tới, nhất định sẽ hoài nghi mối quan hệ của cô và Ngụy Thiệu Viễn.

Cô kỳ thực có thể cảm nhận được, Ngụy Thiệu Viễn còn tạm thời không muốn để người trong nhà biết được chuyện họ đang ở bên nhau, nguyên nhân không rõ ràng lắm, có lẽ có liên hệ đến cuộc hôn nhân thất bại của anh lúc trước?

Trí Trí thế là nhắc nhở Chung Doãn cẩn thận vali còn có hàng cô vừa đi lấy vào sáng sớm nay, sau đó tự mình bắt xe về trước.

Buổi tối Chung Doãn gọi điện thoại cho cô: “Xe tôi đậu dưới lầu rồi đây, chìa khóa tôi để ở chỗ ông bảo vệ rồi, cô nhớ lấy.”

“Ừm, được! Vậy anh về thế nào?”

“Chị Vãn phái xe đến đón tôi rồi. Cô không cần lo!”

Trí Trí xuống lầu đi lấy chìa khóa, hoàn toàn không để ý đến phía bên ngoài có ống kính nhắm thẳng vào cô, tách tách chụp hình.

Ngụy Thiệu Viễn nghe nói cô đã gặp Chung Doãn, còn cùng cậu ra ngoài, giọng nói không khỏi căng thẳng: “Có bị người khác nhìn thấy hay chụp được không?”

“Hẳn là không, sao vậy?”

Trí Trí chưa từng làm người nổi tiếng, cũng chưa từng trải qua việc bị phóng viên săn đuổi hay bị fan vây quanh, tự nhiên sẽ không có tính nhạy cảm với xung quanh.

“Chung Doãn cậu ta là ngôi sao đang lên, anh sợ em cùng cậu ấy ở gần nhau bị chụp được sẽ có phiền phức.”

“A, em không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn tìm cậu ấy giúp đỡ mà thôi.”

“Anh biết! Anh không phải là sợ em đối cậu ấy có gì bất lợi, mà là lo lắng cuộc sống của bản thân em chịu ảnh hưởng. Hy vọng là anh nghĩ nhiều quá!”

Nhưng mà sự thật chứng minh, sự việc luôn luôn hướng về cục diện không mong thấy được nhất.

Trí Trí rất nhanh liền phát hiện điều bất thường, đầu tiên là khi cô dẫn mẹ ra khỏi nhà ở bên ngoài có vài ba người vây quanh thành nhóm chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô, chuông cửa trong nhà luôn bị người ấn vào, nhưng khi mở cửa bên ngoài lại không có ai.

Tình cảnh như vậy xảy ra hai ngày làm cô cảm thấy muốn sụp đổ, bởi vì mẹ cô cần phải ngủ trưa, cả thời gian đều bị người khác quấy nhiễu, cô cũng không nghỉ ngơi được.

Trực giác cô cảm giác được chuyện này và Chung Doãn có liên quan, liền lên mạng tra tin tức của anh mấy ngày gần đây, quả nhiên nhìn thấy tấm ảnh ngày hôm đó Chung Doãn lái xe vào khu nhà của cô. Sau đó là ảnh cô lái chiếc xe giống như vậy nên bị xem thành bạn gái của cậu, bị đăng nhiều tiêu đề khác nhau trên mạng, nội dung đại khái là nói hai người gặp nhau trong thời gian ngắn, bây giờ Chung Doãn nổi tiếng rồi vẫn đối với cô không rời bỏ, tin tức chính xác, câu chuyện được biên tập tới nỗi đến cô cũng thiếu chút nữa là tin.

Đây là cái gì với cái gì vậy!

Trí Trí tất nhiên biết thực sự không phải như vậy, nhưng cô cũng không có cách nào phản bác lại. Fan cuồng nhiệt của Chung Doãn tuổi tác đều còn nhỏ, quan điểm không mạnh mẽ, còn trực tiếp giữ cô lại hỏi cô có phải là bạn gái của Chung Doãn không.

Giang Phức Lan hỏi cô: “Chung Doãn là ai?”

“Một người bạn ạ!” mẹ cô bây giờ khó có thể nhớ người khác, cô cũng không thể giải thích quá nhiều.

Ngày hôm đó cô đến công ty chuyển phát nhanh ký hợp đồng, trở về phát hiện không thấy mẹ đâu, chú bảo vệ nói với cô thấy bên đối diện có chuyến xe công cộng, chiếc xe đó chạy về hướng sân bay.

Trí Trí sốt ruột, liền lái xe đuổi theo, mất sức của ba bò chín trâu mới tìm được mẹ cô về. Vừa tìm thấy liền hỏi, mới biết mẹ cô nghe thấy tiếng chuông cửa, mở cửa lại không thấy người, tưởng rằng là Trí Trí, liền xuống lầu đi tìm. Bọn họ bình thường đều đi chuyến xe này đến bệnh viện, nhưng bà lại nhầm phương hướng, kết quả là đến sân bay.

Trí Trí thiếu chút nữa là khóc rồi, cô lúc này mới triệt để thấu hiểu được sự phiền nhiễu của Chung Doãn và điều Ngụy Thiệu Viễn nói cuộc bình thường sẽ bị quấy nhiễu là ý gì. Cô gọi điện thoại cho Ngụy Thiệu Viễn, anh cũng sốt ruột: “Em đã đi đâu, anh tìm khắp nơi cũng không thấy em, sao lại không bắt máy?”

“Điện thoại chỉ còn 5% pin, em sợ có việc gì gấp nên đành tắt nguồn…”, cô hít thở bằng giọng mũi: “Anh đang ở đâu?”

“Anh đang ở dưới lầu nhà em.”

Trí Trí và Giang Phức Lan ở bên ngoài cổng liền được Ngụy Thiệu Viễn dẫn vào xe gia đình, anh cũng ngồi vào: “Em và mẹ mình có thể tạm thời chuyển nơi ở khác, anh sẽ đưa nhà em đi, đồ đạc ở đây sẽ có người sắp xếp mang qua.”

Anh lúc này mở rộng vòng tay bảo hộ cô trong lòng thật quá ấm áp, mỗi khi cô tuyệt vọng đều có anh làm tan biến dần, Trí Trí không phản đối, ngược lại là Giang Phức Lan hỏi: “Chúng ta chuyển đi đâu?”



Từ khu nhà cũ rách nát thoáng cái được thăng cấp lên khu nhà mới rộng hơn, chiều ngang cũng rất lớn, Giang Phức Lan rất vừa lòng, vỗ vỗ lớp da thật của sô pha nói: “Nơi này không tệ.”

Ngụy Thiệu Viễn cười: “Mọi người thích là tốt rồi.”

Trí Trí vội vàng kéo anh qua một bên: “Như thế này sao được, căn nhà tốt như vậy tốn bao nhiêu tiền vậy?”

“Em cũng cảm thấy căn nhà này tốt à?”, anh nhẹ nhàng ở góc tối ôm lấy cô: “Vậy chứng tỏ mắt nhìn của anh không tệ, sau này chúng ta kết hôn có thể ở đây.”

Trí Trí bị câu nói này của anh làm chấn động tới mức váng đầu hoa mắt: “Kết hôn?”

“Suỵt!”, anh nhẹ nhàng che miệng cô lại: “Cẩn thận mẹ em nghe được.”. truyện tiên hiệp hay

Cô giật tay anh ra: “Chỗ này cũng quá khoa trương rồi, em và mẹ nên đổi chỗ khác thôi.”

“Sao lại đổi, em không thích làm hàng xóm của anh à?”

“Hàng xóm?”

“Ừm, anh ở lầu dưới.”

“.….”