Vì Người Trí Trí Trở Về

Chương 47: Hình như trước đây cô đã trách nhầm anh rồi



Tình cờ là Ngụy Thiệu Viễn cũng đang ở gần phòng triển lãm nên hai người có thể ăn trưa cùng nhau.

Đối diện phòng triển lãm có một nhà hàng Thượng Hải, trước cửa đặt mấy món đồ cổ và một chiếc xe kéo trang trí, vừa tinh tế lại thu hút ánh nhìn.

Trí Trí vốn muốn cùng Phương Như và Chung Hướng Vãn tới đây, nhưng hai người kia lại nói không muốn làm bóng đèn, ở lại ăn trưa trong phòng triển lãm.

Cô đành đi một mình tới đây, một người phụ nữ mặc sườn xám xẻ cao đứng ở cửa hỏi cô tới mấy người, cô liền trực tiếp báo tên.

"Khách của anh Ngụy phải không ạ? Họ đã đến trước rồi, mời vào!"

Vốn tưởng Ngụy Thiệu Viễn luôn bận công việc hẳn là chưa tới, nhưng không ngờ cô mới là người đến muộn.

Cô theo tiếp tân đến một phòng riêng, chưa kịp làm gì thì cửa đã có người mở ra, là Hướng Đông Lãnh có vẻ đang định đi đâu.

Trí Trí không kịp phản ứng, ngẩn người nhìn hắn. Hắn ta cũng không đi một mình, Ông Trinh ở ngay phía sau, mỉm cười chào cô: “Giang tiểu thư!"

Hướng Đông Lãnh vẻ mặt đắc thắng liếc nhìn Trí Trí, sau bỏ đi mà không nói gì.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao anh ta lại ở đây?"

Trí Trí hồi thần, việc đầu tiên là xông vào trong hỏi Ngụy Thiệu Viễn. Cô vốn tưởng cô tiếp tân đi nhầm đường, nhưng Ngụy Thiệu Viễn và Bạch Tuấn Kỳ quả thật đang ngồi trong đó, ấm trà trên bàn chưa nguội, hai tách trà đặt trên bàn vẫn đang bốc khói.

Vừa rồi Hướng Đông Lãnh và Ông Trinh nói chuyện gì với bọn họ? Có vẻ như bầu không khí không tệ, hoàn toàn không phải kiểu căng thẳng như trước đây.

Ngụy Thiệu Viễn không vội trả lời cô, nói với Bạch Tuấn Kỳ bên cạnh: "Cậu về công ty xử lý hồ sơ trước đi!"

Tiểu Bạch hiểu ý, đứng dậy rời đi, khi sắp ra khỏi cửa còn nhìn Trí Trí động viên.

“Em ngồi đi.”, Ngụy Thiếu Viễn kéo chiếc ghế bên cạnh ra, vỗ vỗ lưng ghế: “Anh đã gọi món rồi, có cá hun khói và sườn xào chua ngọt em thích. Nhìn xem còn thiếu gì nữa không, chúng ta sẽ bổ sung sau. "

Lúc này, Trí Trí không còn chút thèm ăn nào, chỉ hỏi: "Hướng Đông Lãnh, hắn ta đang làm gì vậy? Các anh nói gì với nhau thế?”

Ngụy Thiệu Viễn đi tới kéo cô, ấn cô ngồi xuống ghế: "Em ngồi xuống trước đi, anh sẽ từ từ giải thích cho em.”

Món khai vị được dọn lên. Cá hun khói ngon đến mức khiến người ta muốn rơi cả nước mắt, nhưng nhiêu đó chưa đủ làm loãng đi sự nghi ngờ trong lòng cô, cô cố chấp muốn nghe câu trả lời trước, sonhưng Ngụy Thiệu Viễn nói rất mơ hồ, có mấy câu cô còn không hiểu được ẩn ý bên trong.

Nhưng có một điều cô hiểu- Hãng phim của Chung Hướng Vãn bị sát nhập vào hãng phim Đông Châu là kết cục đã định.

"Làm sao có thể xảy ra chuyện này? Không phải đã nói sẽ không hợp tác với bọn họ sao?"

Ngụy Thiệu Viễn dường như đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, anh vẫn bình tĩnh như trước: "Trí Trí! Em hẳn đã nghe qua rồi. Không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn. Câu này được áp dụng nhiều nhất trong kinh doanh."

"Có thể có được bao nhiêu lợi ích chứ? Nó lớn hơn tính mạng con người, còn lớn hơn cả hạnh phúc của chị Vãn sao?"

Ngụy Thiệu Viễn im lặng.

"Chị Vãn có biết chuyện này không?"

"Biết, đó chính là ý của cô ấy."

Cô hoàn toàn không hiểu nổi chuyện này. Hai ngày trước, chính cô ấy đã nói rằng nếu cô ấy nhận ra bản chất của Hướng Đông Lãnh sớm hơn thì đã không phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Vậy mà lúc này cô ấy đã quay lại hợp tác với hắn ta chỉ vì lợi nhuận. Rốt cuộc…

Một người đàn ông đánh vợ có phải là một đối tác tốt trong kinh doanh không?

Trong lòng trăm mối ngổn ngang, nghĩ tới là cô cũng không ăn được nữa, Ngụy Thiệu Viễn dỗ dành cô vẫn chẳng có ích gì, cuối cùng đành ra về trong sự buồn phiền.

Cô không muốn quay lại buổi triển lãm nữa, việc Chung Hướng Vãn khiến cô cảm thấy khó hiểu, đặc biệt sự ủng hộ vô điều kiện của Ngụy Thiệu Viễn càng khiến cô cảm thấy họ đang bàn chuyện của những người trưởng thành. Còn cô chỉ là một đứa trẻ vô tư không hiểu sự đời, cảm giác rất không dễ chịu.

Đây không phải là ghen, mà là cảm xúc còn khó chịu hơn cả ghen.

Cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào cô vẫn quay trở lại, đại khái cô muốn hỏi Chung Hướng Vãn cho ra nhẽ nhưng lại không thấy cô ấy đâu.

“Chị Vãn đâu rồi?”, cô hỏi Phương Như.

"À, vừa rồi vẫn ở đây, hình như là rời đi lúc nhận WeChat rồi, sao vậy?"

Ánh mắt đắc ý của Hướng Đông Lãnh vừa rồi hiện lên trong đầu Trí Trí, sự tự mãn, khinh thường ấy khiến người ta không khỏi rùng mình.

Cô lập tức kéo Phương Như: "Đi, chúng ta đi tìm cô ấy."

Cô để Phương Như dẫn đường đến chỗ Điện ảnh Đông Châu, gõ cửa rồi đi vào.

Mọi người bên trong đều quay lại nhìn bọn họ.

"Xin lỗi đã làm gián đoạn, chúng tôi đến từ văn phòng Thần Vãn, tôi họ Phương, đây là danh thiếp của tôi..."

Phương Như khéo léo đưa danh thiếp giới thiệu bản thân, chuyển đi sự chú ý. Cũng có nhiều khách hàng từ các công ty lớn, nhưng lại không thấy Hướng Đông Lãnh và Chung Hướng Vãn.

Trí Trí kéo Phương Như đi, hai người lui ra ngoài, có chút sốt ruột

Rốt cuộc cô ấy đã đi đâu?

Trí Trí đột nhiên hỏi: "Công ty Châu Tự có ở đây không? Nó là công ty con của Đông Châu.”

"Có vẻ là có, để tớ xem.", Phương Như chỉ lên lầu. Những công ty ở đây hầu hết là những công ty mới. Họ không có nhiều tài nguyên. Cô chỉ nhìn qua bảng phân vị trí chứ chưa từng lên trên đó.

Hai người cùng nhau lên tầng, tầng ba yên tĩnh hơn rất nhiều, người tham dự triển lãm đều tập trung ở hai tầng bên dưới, hầu như không đi lên đây.

Theo tấm áp phích dán ở cửa, cuối cùng họ cũng tìm thấy phòng của công ty Châu Tự ở trong góc.

Gõ cửa xong không thấy ai trả lời, cô vặn khóa lại thấy cửa khóa từ bên trong.

Phương Như có chút sốt ruột, vừa định gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông báo động.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

“Đó là chuông báo cháy.”, Trí Trí vịn vào lan can nhìn xuống lầu, đoàn người vốn trật tự lúc này đang hoảng sợ chạy ra ngoài.

Nhân viên bảo vệ ở mỗi tầng đang giúp sơ tán đám đông, thấy họ vẫn đứng đó, anh nhanh chóng ra hiệu cho họ đi xuống tầng dưới.

“Chúng tôi vẫn còn đồng nghiệp bên trong!”, cô chỉ tay về phía cửa.

Lần này, nhân viên bảo vệ đến gõ cửa, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, bên trong là Hướng Đông Lãnh với vẻ mặt u ám, còn có Chung Hướng Vãn quần áo không chỉnh tề ngã trên mặt đất.

Trí Trí vội chạy đến cùng Phương Như đỡ Chung Hướng Vãn: "Chị Vãn, chị không sao chứ?"

Cô lắc đầu, đưa tay lên lau khóe miệng.

Có vết máu ở khóe miệng, má cô đỏ bừng, có vẻ như vừa bị ăn một cái tát không nhẹ.

Tên súc vật này! Trí Trí thầm nguyền rủa trong lòng, giận dữ nhìn Hướng Đông Lãnh, trầm giọng hỏi Chung Hướng Vãn: "Có nên gọi cảnh sát không?"

Cô ấy nắm tay cô: "Đừng, chị không sao."

“Báo cháy, mau ra ngoài, đừng ở chỗ này!”, bảo vệ vội vàng nói.

Hướng Đông Lãnh đi tới kéo Chung Hướng Vãn: "Chúng ta đi xuống trước, việc của anh với em còn chưa kết thúc đâu."

Trí Trí ngăn lại: "Cô ấy không có chuyện gì muốn bàn với anh cả, anh buông tay!"

"Giang tiểu thư, chuyện này là chuyện giữa tôi và cô ấy."

Làm như không nghe thấy, Trí Trí cùng Phương Như kiên quyết không cho hắn đến gần Chung Hướng Vãn.

"Đi, đi nhanh, các người còn đứng đây làm gì!"

Nhân viên bảo vệ ở cửa lại thúc giục, Hướng Đông Lãnh mím chặt môi như thể đang kìm nén cơn tức giận của mình. Trí Trí và Phương Như dù sao cũng là con gái, hai người nắm chặt hai bàn tay, không khí trở nên căng thẳng.

“Tránh xa bọn họ ra.”, Chung Doãn đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng, vẫn là giọng điệu lạnh lùng kia.

Ngay lúc nhìn thấy anh ấy, cô đã hiểu tại sao chuông báo cháy lại vang lên.

Hướng Đông Lãnh cũng sửng sốt, nhưng sau khi nhìn thấy Chung Doãn ngồi trên xe lăn, hắn ta lập tức cười khinh thường, kéo Chung Hướng Vãn lại: "Tôi tưởng là ai chứ? Hóa ra là con chó Nhật do vợ tôi nuôi, làm sao, chó bị gãy chân còn cắn người sao?”

"Hướng Đông Lãnh, câm miệng!"

Ngay khi giọng nói của Chung Hướng Vãn vừa dứt, hắn ta lại trở tay tát cô đến mức suýt ngã: "Em tiếc hắn sao?"

Loại khiêu khích trắng trợn này khiến tất cả mọi người có mặt đều choáng váng, nhân viên bảo vệ ở cửa cũng sững sờ, quên cả giục họ rời đi.

Trong mắt Chung Doãn đầy sự tức giận, cô chưa từng thấy cậu như thế này bao giờ, lo lắng xen lẫn đau lòng, nếu không phải vết thương trên người thì có lẽ lúc đó cậu đã đấm hắn mất rồi.

Là một tác giả tiểu thuyết, cảm xúc của cô nhạy cảm hơn, và có lẽ vì sự nhạy cảm này nên cô đã hiểu ý định của Chung Doãn ngay khi bắt gặp ánh mắt của cậu.

Cô lại đẩy mạnh Hướng Đông Lãnh, Chung Doãn vội lăn xe đến đụng hắn, Hướng Đông Lãnh không chuẩn bị trước đã bất ngờ bị hất văng xuống đất, định đứng dậy thì Phương Như đã dùng chồng tài liệu trên tay đánh vào đầu hắn.

Phương Như vừa hét vừa đánh: "Bảo vệ đâu, anh còn không mau trói tên lưu manh này lại, chờ hắn đánh tiếp sao?"

Bảo vệ vội vã đến để giúp đè Hướng Đông Lãnh lại. Trí Trí đỡ Chung Hướng Vãn hỏi: "Chị Vãn, chị thực sự không sao chứ? Chị có muốn đến bệnh viện không?"

Cô ấy cười, vẫn lắc đầu.

“Cô ấy có thể để lại cho tôi, còn đồ cặn bã này nhờ cô vậy.”, Chung Doãn dừng lại trước mặt bọn họ, kéo tay Chung Hướng Vãn: “Đi thôi.”

“Oa!”, Phương Như nhìn bóng lưng của hai người, không khỏi suy nghĩ: “Trái tim thiếu nữ của tôi…”

Chung Doãn như vậy mới man chứ, đây chính là tình yêu đích thực, động thủ đánh người mới là rác rưởi!

Cô không ngạc nhiên chút nào, có vẻ như cô đã nhìn thấy tình yêu giữa hai người rồi.

Chung Hướng Vãn vừa đi không xa đã nhắn lại cho Trí Trí: “Chuyện hợp tác với Đông Châu sau này chị sẽ giải thích với em, đừng trách anh Ngụy.”

Có vẻ như sự bối rối của cô không qua nổi mắt Chung Hướng Vãn.

Cô ấy bị đối xử như vậy, còn phải hợp tác với Điện ảnh và Truyền hình Đông Châu, hẳn là cô ấy có lý do của riêng mình. Mặc dù không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng cô có thể cảm nhận được, Chung Hướng Vãn đã quyết tâm một điều gì đó, không sợ hãi, không chịu thỏa hiệp.

Vì cô có thể hiểu, Ngụy Thiệu Viễn nhất định cũng hiểu. Hình như trước đây cô đã trách nhầm anh rồi...