Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 42: Kỹ năng trên giường lợi hại



Đến tập đoàn Phó Thị, Mộ Vi Lan liếc nhìn thời gian. Mặc dù đã ngồi xe của Diệp Tử Bác, nhưng vẫn muộn mười phút.

Diệp Tử Bác là "hoàng thân quốc thích" không sợ bị sa thải, nhưng Mộ Vi Lan thì khác. Hướng Nam Tây vốn đã không thích cô, cô lại làm việc trong bộ phận của Hướng Nam Tây. Sau này sẽ không tránh khỏi những việc khác, công việc này khó khăn lắm cô mới có được, cô không thể vì mối quan hệ của Hướng Nam Tây và Phó Hàn Tranh mà lại đi từ chức. Cô bây giờ đã không còn là cô chủ của nhà họ Mộ nữa, không thể tùy hứng như trước được.

Mộ Vi Lan cầm lấy túi xách và ra khỏi xe, chạy vào trong thang máy.

Diệp Tử Bác vẫn chưa xuống xe. Khi anh quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng của Mộ Vi Lan nữa. Cô gái này chạy thật là nhanh.

Mộ Vi Lan đi thang máy lên tầng 60. Khi ra khỏi thang máy, cô hít một hơi thật sâu rồi mới bước ra ngoài, nhanh chóng đi đến phòng sáng tạo.

Hướng Nam Tây đã đến từ lâu, hai tay chống lưng đứng trong văn phòng, đi đi lại lại như thể đang đợi cô. Khi nhìn thấy Mộ Vi Lan bước vào, cô ta giơ tay nhìn đồng hồ và lạnh lùng nói: “Mộ Vi Lan, ngày đầu đi làm cô đã đến muộn mười phút năm giây. Có vẻ như cô không để tâm lắm đến công việc này."

Hay là cô cho rằng bây giờ cô là “vợ” trên danh nghĩa của Hàn Tranh nên có thể tuỳ ý đi muộn về sớm?

Hướng Nam Tây rõ ràng là muốn tìm lỗi, Mộ Vi Lan cũng lười giải thích, gật đầu thừa nhận lỗi lầm của mình: “Tôi xin lỗi, giám đốc Hướng. Lần sau tôi sẽ không đến muộn nữa."

Hướng Nam Tây lạnh lùng liếc nhìn cô, cau mày và kêu lên: "Andy, đưa Mộ Vi Lan đi làm thủ tục nhận chức!”

Giọng nói của Hướng Nam Tây không quá lớn, đủ để khiến toàn bộ nhân viên của phòng sáng tạo đều nghe thấy.

Khi trợ lý Andy của Hướng Nam Tây đến phòng nhân sự để làm thủ tục, Mộ Vi Lan nghe rõ được những lời bàn tán sau lưng của mọi người ở phòng sáng tạo.

"Chuyện gì vậy chứ, bộ phận chúng ta sao lại chơi kiểu nhảy dù này? Chẳng phải đây là cách làm của bộ phận tiếp thị hay làm sao?"

"Đúng thế, đúng là xã hội dựa vào mối quan hệ, ngay cả bộ phận của chúng ta cũng bị như vậy."

"Mộ Vi Lan này tôi thấy quen quen, vừa nãy tôi thấy cô ta ở cửa, có một chiếc Porsche đưa cô ta đi làm, thật là giỏi!"

"Thảo nào ngay đầu tiên đi làm đã dám đến muộn. Tôi thấy dáng vẻ vừa nãy của cô ta không hề sợ bị sa thải!”

Hướng Nam Tây lặng lẽ lắng nghe những lời đồn đoán, đôi môi khẽ cong lên, ngước mắt lên vỗ tay và nói: “Mọi người đều đã thấy rồi, bộ phận chúng ta có một đồng nghiệp mới, Mộ Vi Lan là người vẽ tranh minh họa mới. Đồng nghiệp mới này có lai lịch không nhỏ, mọi người hãy chỉ bảo cô ấy nhiều hơn."

Lời nói của Hướng Nam Tây như một cây kim. Những người làm việc ở đây chỉ cần nghe đã biết sếp cũng không thích Mộ Vi Lan, người "đi cửa sau” này.

Sau khi Hướng Nam Tây quay người đi vào văn phòng riêng. Lại có một loạt tiếng bàn tán trong văn phòng.

Bộ phận sáng tạo khác với các bộ phận khác. Đặc biệt bộ phận này đa số đều là phụ nữ nên có rất nhiều chuyện.

Sau khi Mộ Vi Lan làm xong các thủ tục, cô đeo một tấm thẻ làm việc trở về phòng sáng tạo.

Vừa đến vị trí làm việc của mình ngồi còn chưa kịp nóng chỗ. Andy đã đi đến “mời" cô với một nụ cười không mấy tốt đẹp: "Vi Lan, giám đốc gọi cô đến văn phòng của cô ấy để bàn giao nhiệm vụ công việc cho cô.”

Mộ Vi Lan gật đầu, đứng đậy đi đến văn phòng của Hướng Nam Tây.

Hướng Nam Tây vừa bận rộn xem đống tài liệu vừa nói: “Nghe nói cô đi du học ở Paris ba năm, tiếng Pháp chắc là ổn chứ?"

“Ừm, tiếng Pháp C1, giám đốc Hướng có gì sai bảo không?"

Hướng Nam Tây đặt một tập tài liệu trước mặt cô: “Trong này có một hợp đồng tiếng Pháp. Ngày đầu cô đi làm, chưa có dự án nào để theo. Cô đem bản hợp đồng tiếng Pháp này dịch xong trước khi tan làm."

Mộ Vi Lan vô thức nhận lấy, lại cau mày nói: “Nhưng hợp đồng dịch thuật này không phải là nên để phòng pháp lý và phòng dịch thuật làm sao. Nếu tôi dịch có gì sai sót, trách nhiệm này.."

Cô vẫn chưa nói xong, Hướng Nam Tây ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm, nhíu mày nói: “Làm sao, ngày đầu đi làm đã sợ phải chịu trách nhiệm? Phòng pháp lý và dịch thuật sáng nay tôi đã hỏi qua rồi, bọn họ bây giờ đều rất bận không có thời gian rảnh. Nhưng đối tác người Pháp này rất quan trọng đối với chúng ta, hợp đồng này cũng rất gấp. Nếu sáng mai không thể ký hợp đồng với bên Pháp, chúng ta sẽ mất đi cơ hội hợp tác với đối tác này. Mộ Vi Lan, tôi bây giờ là cấp trên của cô. Nếu như cô thấy công việc tôi giao cho cô có vấn đề gì, cô có thể đến chỗ tổng giám đốc để khiếu nại."

Mộ Vi Lan nắm chặt tay, cầm bản hợp đồng tiếng Pháp: "Tôi biết rồi, trước khi tan làm tôi sẽ dịch xong bản hợp đồng này. Nhưng mà giám đốc Hướng, nếu cô cảm thấy là tôi dựa vào tổng giám đốc giới thiệu tôi đến làm ở Phó Thị, nên tôi không sợ gì hết thì cô đã nhầm rồi.”

Hướng Nam Tây khoanh tay, mỉm cười kiêu ngạo: “Lẽ nào không phải sao?"

Mộ Vi Lan cong môi, mỉm cười nhẹ nhàng không có bất kì công kích nào, nhưng lời nói lại rất có trọng lượng: "Tất nhiên là không, tôi sẽ chứng minh tôi có thực lực để làm tốt công việc của mình, còn nữa, tôi sẽ chứng minh, tổng giám đốc Phó để tôi đến bộ phận sáng tạo là chính xác."

Sắc mặt Hướng Nam Tây tối sầm.

Mộ Vi Lan cầm bản hợp đồng tiếng Pháp trong tay, lịch sự nói: “Giám đốc Hướng không có việc gì nữa thì tôi đi làm việc trước đây.”

Khi cô bước đến cửa văn phòng, Hướng Nam Tây cười khẩy: “Cô tưởng rằng Hàn Tranh sẽ đứng về phía cô sao? Chuyện sáng nay, cô vẫn chưa hiểu rõ sao?”

Mộ Vi Lan dừng bước, không quay đầu lại: "Tất nhiên tôi không thể tàn nhẫn như giám đốc Hướng. Ngay cả con trai mình cũng sẵn sàng hy sinh, tinh thần này tôi rất khâm phục. Nhưng cả đời này có lẽ tôi sẽ không làm được điều đó."

Hướng Nam Tây siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, và có một tia giận dữ nổi lên trong đôi mắt của cô ta.

Trong phòng vệ sinh trên tầng 60.

"Mộ Vi Lan đó không biết có lai lịch gì, chắc không phải là tình nhân của tổng giám đốc Phó chứ?"

"Sao có thể như thế được, chiếc Posche sáng nay không phải là của tổng giám đốc Phó. Hơn nữa, cô đến công ty lâu như vậy rồi, cô đã thấy tổng giám đốc Phó thân mật với cấp dưới nào chưa?"

"Điều này cũng đúng, tôi luôn cảm thấy tổng giám đốc Phó của chúng ta là gay. Người đàn ông đẹp trai như vậy, không kết hôn cũng không yêu đương, đến tình nhân cũng không có nổi một người, chắc chắn là có vấn đề."

"Ai nói, không phải anh ấy rất thân mật với ngôi sao lớn Ngôn Hoan sao?"

"Chuyện của tổng giám đốc Phó tôi không rõ, nhưng mà tôi biết chủ nhân của chiếc Porsche kia!"

"Ai vậy ai vậy! Mau nói đi!”

"Cháu trai của tổng giám đốc, người thừa kế của tập đoàn Diệp Thị, Diệp Tử Bác!"

“Ôi chà, hèn chi mà Mộ Vi Lan đó ngày đầu tiên đi làm đã dám đến muộn! Hóa ra có quan hệ với cậu Diệp!"

"Tôi thấy cô ta cũng không có nhiều kỹ năng gì, nhưng chắc là kỹ năng trên giường rất lợi hại. Giám đốc Hướng rõ ràng là không thích cô ta, mấy người xem đi, không đến mấy ngày, giám đốc Hướng chắc chắn sẽ đá Mộ Vi Lan ra khỏi bộ phận sáng tạo!”

"Đúng vậy, cô ta là tình nhân của cậu Diệp, nhưng giám đốc Hướng của chúng ta là con dâu cả của nhà họ Phó."

Mộ Vi Lan ngồi trên nhà vệ sinh, lắng nghe những lời bàn tán của đám phụ nữ bên ngoài. Đến khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, cô mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Đối với việc bài xích người mới ở công ty, cô không quá ngạc nhiên. Dù sao một công ty lớn như Phó Thị cũng sẽ không tránh khỏi những lời đồn đoán thị phi.

Cô cầm điện thoại, do dự không biết có nên nhắn tin cho Phó Hàn Tranh để giải thích chuyện buổi sáng hay không?

Cô lại không phải người gánh vác trách nhiệm, cô không phải cố tình dùng nước sôi làm bỏng Tiểu Hàm. Trách nhiệm này, cô không muốn nhận.