Vong Linh Thư

Quyển 3 - Chương 7: Dấu chân



Tối đó mọi người không có tâm trạng ăn cơm nên không ai nấu nướng.

Mưa ngày càng nặng hạt.

Mưa to đến mức như muốn dội sập nóc nhà, sấm rền một tiếng, căn nhà tối om.

“Ơ? Cột điện…” An Tiểu Bắc nhìn ra cửa sổ, cột điện bị gió quật gãy.

Gian phòng chìm trong bóng tối, thi thoảng có ánh chớp nhá lên.

“Chị còn một cái đèn pin.” An Tiểu Nam lấy đèn ra, ánh sáng rất yếu.

An Tiểu Nam theo thói quen lia đèn quanh phòng một lần, đột nhiên làm rơi đèn.

“Sao vậy?” Trần Tiệm Đông ngẩng lên hỏi.

“Không, không có gì, xin lỗi, chị bất cẩn…” An Tiểu Nam luống cuống nhặt đèn, đèn pin lăn vòng vòng, ánh đèn soi tán loạn.

An Tiểu Nam chụp được đèn pin, tắt đèn.

Phòng tối trở lại.

“Chúng ta kiểm tra cửa sổ đi, nhà này cũ quá, chắc lát nữa sẽ bị dột…”

Không biết là ai đề nghị, mọi người gật đầu, chia nhau đóng cửa sổ. Trần Tiệm Đông vào căn phòng ngoài cùng, bị nước tràn ra làm hết hồn. Tiêu rồi! Mưa văng đầy phòng, Trần Tiệm Đông không nghĩ nhiều, vội bước vào.

Quả nhiên, cửa sổ phòng để mở, nước mưa tạt khắp sàn.

Trần Tiệm Đông vội qua đóng cửa, gió rất mạnh, dùng hết sức mới kéo được cửa sổ khép lại, Trần Tiệm Đông lau nước trên mặt, bấy giờ mới phát hiện áo mình ướt nhẹp.

“Shit.” Trần Tiệm Đông chửi thề, cởi áo sơ mi vắt khô, lau mình qua loa xong mới có thời gian quan sát. Hắn mở bật lửa, ánh lửa tù mù soi sáng căn phòng, Trần Tiệm Đông giật mình.

Đây là… nhìn bể nước cao bằng nửa người, Trần Tiệm Đông sực nhớ đây là căn phòng lúc sáng phát hiện thi thể của Đầu To.

Tiêu rồi, sao hắn lại vào cái phòng xúi quẩy này chứ.

Trần Tiệm Đông trầm mặt, lập tức ra cửa, hắn phải rời khỏi chỗ này.

Lúc cầm tay nắm cửa, Trần Tiệm Đông sững người.

Nước.

Có nước…

Tay hắn bắt đầu run, Trần Tiệm Đông khó khăn vịn lan can.

Lẫn trong tiếng mưa, có…

Trần Tiệm Đông cảm giác được nước tràn ra sàn càng lúc càng nhiều, nước đã lan đến đế giày.

Nước lạnh buốt ngấm qua đế giày, thấm ướt bàn chân hắn, tinh thần Trần Tiệm Đông căng như dây đàn.

Rõ ràng hắn đã đóng chặt cửa sổ mà? Mưa không thể tạt vào nữa, vậy nước ở đâu ra?

Không phải ảo giác! Nước tràn ngày càng nhiều!

Trần Tiệm Đông nhìn xuống chân, từng đợt sóng đánh vào mắt cá chân như vỗ về.

Lạnh buốt, hình như hắn đã từng nếm trải cảm giác này.

Tim đập như trống, Trần Tiệm Đông chậm rãi quay đầu, nhìn bể nước trong góc phòng.

Hắn có thể nghe được tiếng nước trào ra từ trong bể, quả nhiên là nó.

Nhưng cái bể vốn không có nước mà! Trần Tiệm Đông nhớ rõ, lúc hắn và Cao Minh Viễn hợp lực kéo xác Đầu To ra khỏi bể, nước cũng tràn ra hết rồi.

Trần Tiệm Đông nín thở đến chỗ cái bể. Lý trí của hắn cảnh báo không được tiếp cận cái bể, nhưng cơ thể không nghe điều khiển.

Tinh thần Trần Tiệm Đông sắp đến cực hạn, hắn đứng trước cái bể, nước tuôn ào ào.

Trần Tiệm Đông run rẩy, không được bước tiếp, nhưng…

Chân hắn như mọc rễ, không chạy được.

Trần Tiệm Đông nhìn chằm chặp bể nước, ngu cũng biết tình huống không bình thường, bản năng cho hắn biết sắp phát sinh chuyện đáng sợ.

Trần Tiệm Đông bỗng trợn tròn mắt.

Một bàn tay vươn lên từ bể nước, Trần Tiệm Đông chỉ có thể nhìn mà không nhúc nhích được.

Trần Tiệm Đông cứng người, cái tay đó mò mẫm, từ từ trồi hẳn lên, là cánh tay đàn ông, ngón cái đeo nhẫn, là…

Dương Chí Hoa!

Bản năng cầu sinh thúc giục Trần Tiệm Đông liều mạng bỏ chạy, chân trái vừa nhấc, tiếng nước vang lên, Trần Tiệm Đông bị kéo vào bể.

Trần Tiệm Đông quờ quạng chụp thành bể trơn nhẵn, lập tức ý thức được mình bị kéo vào bể nước nhà họ Đoàn, cũng chính là…

Nhớ lại hình ảnh cái xác trương phình bủng beo của Đầu To, Trần Tiệm Đông giãy dụa.

Hắn có thể thấy ánh sáng yếu ớt trên mặt nước, hai tay vươn lên cầu cứu nhưng cơ thể bị dìm xuống, nhìn nước nuốt dần đến đầu ngón tay, Trần Tiệm Đông sợ hãi cực độ.

Đây chỉ là bể nước cạn, sao có thể…

Trần Tiệm Đông đột nhiên ngừng vùng vẫy.

Nơi này không phải bể nước. Trong đầu hiện lên một cảnh tượng, Trần Tiệm Đông run tay sờ soạng bên dưới…

Rong? Xúc cảm sần sùi quái lạ, y hệt như hôm đó hắn dìm chết Dương Chí Hoa.

Nhớ lại đêm hắn xuống nước “cứu” Dương Chí Hoa bị rong quấn, không cách nào giãy ra.

Không! Trần Tiệm Đông nghiến răng, hắn phải thoát ra ngay! Chỉ là ảo giác thôi, chỉ cần ra ngoài là được, chỉ cần ra ngoài…

Trần Tiệm Đông nín thở, kiên nhẫn lần mò dưới chân. Không sao cả, hắn chỉ cần gỡ đám rong quấn chân mình là được, người bị rong quấn chết đuối là do quá hoảng sợ, hắn cần bình tĩnh.

Tự an ủi mình, Trần Tiệm Đông dùng sức giật đứt mớ rong.

Kỳ lạ, đám rong này sao lại khó đứt thế? Cảm giác cũng không giống thực vật, mà giống…

Hắn lần theo sợi rong, chạm phải thứ gì đó, Trần Tiệm Đông bỗng nảy ra một ý nghĩ không tưởng tượng nổi.

Đây không phải rong, mà là…

Bàn tay hắn lần đến gốc rễ mớ rong, sờ đến một vật thể hình tròn khá nhỏ, có mắt, mũi, miệng!

Là người!

Thứ quấn lấy hắn không phải rong, mà là tóc người!

Làn nước gờn gợn, Trần Tiệm Đông biết người đó đang cười, bàn tay lạnh băng sờ từ chân hắn lên eo, lên cổ, lên mặt.

Trần Tiệm Đông không dám nhúc nhích, cũng không thể quay lại nhìn mặt người đó, hắn chết lặng để đối phương cạy miệng mình cho nước tràn vào.

—o0o—

Cao Minh Viễn xung phong đi kiểm tra cửa sổ tiền sảnh, cố ý tránh căn phòng chứa bể nước.

Chờ mọi người đi hết, Cao Minh Viễn không kiểm tra cửa sổ mà về phòng ngủ. Kiểm tra con khỉ! Cậu ta không có gan.

Cậu quỳ trên giường, lắng tai nghe tiếng mưa.

Cơn mưa cũng quái lạ, cứ mỗi lần cả nhóm chuẩn bị rời đi là đổ mưa. Cả sạt lở cũng vậy, dường như cố tình không cho họ đi vậy.

Nghĩ thế, Cao Minh Viễn tung chăn trùm qua đầu, co thành một cục, nhắm mắt.

Ngủ sớm thôi, ngày mai dù có sạt lở hay động đất gì cậu cũng phải rời khỏi nơi này. Cậu không để lại dấu vết, quan hệ thường ngày với Dương Chí Hoa cũng không tệ, sẽ không ai nghi ngờ đâu.

Có lẽ do quá mệt, Cao Minh Viễn mắc chứng khó ngủ dễ dàng vào giấc trong tiếng mưa.

Trong cơn mơ màng, Cao Minh Viễn nghe tiếng mở cửa, có ai vào phòng, nhưng cậu không để ý.

Tí tách… tí tách…

Tiếng nước nhỏ giọt.

Giường ngủ là giường lớn nằm chung, đám Cao Minh Viễn luôn nằm hướng đầu ra cửa, phía còn lại là mép giường. Cao Minh Viễn mơ hồ cảm giác có người đứng trước đầu mình.

Tí tách… tí tách…

Nước trên thân người kia nhỏ giọt xuống người Cao Minh Viễn, vừa lạnh vừa ẩm vô cùng khó chịu.

Nước nhỏ giọt từ thân mình lên đến đầu.

Chăn bị giở lên, Cao Minh Viễn nhận thức được, lạnh phát run mà tỉnh.

Cao Minh Viễn càu nhàu ngồi dậy, nhìn bốn phía, thở hắt ra.

Là mơ. Đáng tiếc, Cao Minh Viễn không ung dung được lâu, cậu phát hiện người mình ướt nhẹp.

Sao nhiều nước thế? Cao Minh Viễn ngồi xổm trên giường nhìn nước trên người. Nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, Cao Minh Viễn nhìn ra, chẳng lẽ bị dột?

Nhà này đã cũ, mưa lại lớn, chỉ có nguyên do này là thuyết phục nhất.

Chắc chắn dột mưa làm cậu gặp ác mộng.

Cao Minh Viễn nhìn lên nóc, quyết định đổi phòng khác ngủ. Vừa nhích người, ánh chớp lóe lên dọa cậu nhảy dựng, Cao Minh Viễn vỗ ngực định đi, bỗng nhiên…

Cao Minh Viễn trông thấy thứ gì đó.

Cậu nhìn chằm chặp phía đầu giường, từ từ lùi về sau. Tay run rẩy lấy bật lửa trong túi quần ra soi.

Có lửa, Cao Minh Viễn bắt đầu run. Dưới sàn có hai hàng dấu chân.

Dấu chân ướt còn dính bùn, tức là có người từ bên ngoài vào. Nhưng mà…

Bốn người trong nhà đâu có ra ngoài, giày vẫn khô nên không thể để lại dấu chân này.

Cao Minh Viễn rùng mình nhìn màn mưa như trút nước ngoài cửa sổ.

Hơn nữa, dấu chân biến mất ngay chỗ cậu vừa nằm. Cậu nằm hướng đầu ra cửa, mà dấu chân dừng ở mép giường, Cao Minh Viễn nhớ lại giấc mơ và nước trên người mình…

Không! Không phải mơ! Là hắn! Là… Cao Minh Viễn rụt sát vào góc giường.

Ngoài trời vẫn mưa, không biết tại sao mọi người lại không đi ngủ.

Đừng… ai đó mau đến đây, ai cũng được, nhanh lên.

Cao Minh Viễn cắn móng tay, cuộn thành một cục, trùm chăn qua đầu run cầm cập.

Dấu giày đó là của đàn ông, kích cỡ rất lớn, trong nhóm ngoại trừ Hoàng Thạch có cỡ chân đó thì chỉ còn…

“Dương Chí Hoa.” Cao Minh Viễn thì thào.

Đêm đó cậu giết Dương Chí Hoa, nhưng sáng ra lại phát hiện thi thể Đầu To, việc này đã thành nỗi ám ảnh đeo bám Cao Minh Viễn.

Hơn nữa hôm nay Đỗ Man còn…

Xác chết vùng dậy? Tuy Cao Minh Viễn không muốn tin, nhưng lý do này… cậu run không ngừng được.

Cao Minh Viễn siết chăn như bắt cọng cỏ cứu mạng, nhắm mắt.

Tách… tách…

Nghe tiếng nước nhỏ giọt, Cao Minh Viễn sởn tóc gáy, không dám nhúc nhích.

Nước! Lại là nước! Cao Minh Viễn dán lưng vào vách tường cảm giác lưng áo mình bị nước thẩm thấu từ từ.

Cao Minh Viễn phóng xuống giường.

Cậu nhìn đăm đăm chỗ mình vừa ngồi, vách tường khô ráo bây giờ ướt loang lổ, Cao Minh Viễn bước lùi về sau.

Sấm rung chớp giật chẳng còn ảnh hưởng được Cao Minh Viễn nữa, cậu chỉ nghe tiếng tim mình đập, dần dần, tiếng tim đập biến thành tiếng nước nhỏ giọt.

Chỗ cậu từng nằm đều bị nước thấm.

Cao Minh Viễn liên tục đi lùi, mãi đến khi chạm vào một vật cứng lạnh ngắt, Cao Minh Viễn đang thần hồn nát thần tính liền giật bắn người, quay lại chỉ thấy đó là cái gương trên tủ áo.

Gương này không biết để mấy chục năm rồi, ảnh phản chiếu hơi méo mó, kiểu dáng tủ quần áo cũng là dạng thịnh hành của vài thập niên trước.

Cao Minh Viễn hơi thả lỏng.

Tách… tách…

Tiếng nước lại vang lên, thần kinh Cao Minh Viễn căng đến cực hạn.

Cao Minh Viễn run rẩy cúi xuống nhìn, dưới chân mình đọng một vũng nước từ bao giờ. Nước cũng là từ trên người cậu nhỏ xuống.

Sao lại thế này? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?!

Cao Minh Viễn lảo đảo xoay người, bị cái bóng làm hoảng hồn, chờ bình tĩnh lại mới thấy là ảnh phản chiếu của mình. Cậu quét mắt nhìn bốn phía.

Không có người! Không có ai hết! Phòng không còn ai, vậy nước trên người cậu làm sao mà có?

Mồ hôi làm mờ tầm mắt, Cao Minh Viễn giơ tay quệt trán, bàn tay vừa đụng đỉnh đầu cứng lại.

Cao Minh Viễn không dám tin, dùng hai tay sờ đầu.

Là tóc cậu nhỏ nước! Tại sao? Tóc cậu ướt từ khi nào? Tại sao có nước từ trên đầu chảy không ngừng?

Cao Minh Viễn nổi da gà, run tay lần ra sau đầu.

Lúc chạm trúng một vật, Cao Minh Viễn không dám tin, một ý nghĩ đáng sợ nảy ra, Cao Minh Viễn nuốt nước bọt, chầm chậm quay lại soi gương. Cổ cậu cứng đờ, khóe mắt sợ sệt liếc nhìn.

Lúc thấy rõ vật ấy, Cao Minh Viễn không nhịn được gào lên.

Âm thanh không phát ra, một bàn tay lạnh buốt bịt miệng Cao Minh Viễn, không để cậu kêu cứu. Cao Minh Viễn đấm đá tấm gương, mặt gương nhòe nhoẹt phản chiếu cảnh Cao Minh Viễn vùng vẫy, đến khi không còn cục cựa được nữa.

—o0o—

Hoàng Thạch hút thuốc ở cửa.

Không có gì làm, chỉ có thể hút thuốc, mà cái mùi trong phòng sau lưng thì…

Nhớ lại cảnh máu me đầy sàn, Hoàng Thạch cảm giác như ngửi được mùi sắt, vội hít một hơi khói thuốc hòng át bớt cái mùi buồn nôn kia.

Không bao lâu, dưới chân Hoàng Thạch là một đống đầu lọc.

Đỗ Man vẫn không chịu ra. Nói thật, Hoàng Thạch không dám vào.

Cậu khâm phục Đỗ Man, cái phòng kinh tởm như vậy mà cô dám ở bên trong lâu đến thế.

Chuyện vừa rồi đúng là không thể tưởng tượng nổi. Mộc Tử trông có vẻ sẽ không hại người, nhưng Đầu To…

Nhớ lúc sáng gom xác Đầu To, Hoàng Thạch vô ý nhìn tử trạng thê thảm mà rùng mình.

Người chết rồi sẽ bị vậy sao? Sinh mạng yếu ớt đến thế sao?

Hoàng Thạch nhả khói, ánh mắt vô thần nhìn phương xa.

Hy vọng tất cả chỉ là mơ, tỉnh giấc mọi người vẫn còn ở đó. Nhưng không gian tĩnh mịch cho Hoàng Thạch biết chỉ là vọng tưởng.

Gỗ kêu cọt kẹt, Hoàng Thạch chú ý đến một cánh cửa.

Hoàng Thạch đứng dậy nhìn sau lưng, ánh mắt lại dán vào cánh cửa nhỏ phía trước.

Đó là phòng gì? Cậu không hề phát hiện ở đó vốn có một cánh cửa.

Không chần chừ lâu, Hoàng Thạch vốn gan dạ, quyết định đến xem. Cậu nhẹ nhàng kéo cửa ra, lần mò vách tường tìm dây thừng mở đèn.

Đây là căn phòng chứa đồ nhỏ, chỉ vừa đủ cho ba người trưởng thành cùng đứng, Hoàng Thạch nhận ra nhà kho đã lâu không dọn có gì đó không thích hợp.

“Dọn chỗ này thành phòng tối à. Thông minh.” Hoàng Thạch lẩm bẩm, đến chỗ cái khay dung dịch rửa ảnh.

Máy ảnh nhìn rất quen, Hoàng Thạch nhớ là máy của Đỗ Man, vậy là người sửa căn phòng này thành phòng tối cũng là Đỗ Man.

Nghĩ vậy, Hoàng Thạch tự dưng hồi hộp.

Ảnh đã rửa xong, không biết tại sao Đỗ Man chưa lấy ra. Hoàng Thạch ngẫm nghĩ, bèn lấy nhíp gắp ảnh ra kẹp trên sợi dây.

Chụp rất đẹp, Hoàng Thạch cảm thán. Bình thường Đỗ Man quá trầm lặng, không có gì nổi bật, không ngờ ảnh rửa ra khiến người ta phải trầm trồ.

Ảnh chụp cũng y như chủ nó, bình lặng không phô trương, còn ghi lại những chi tiết nhỏ ít ai lưu ý như chiếc lá buông mình bên bờ suối, non núi sau cơn mưa, vô số biểu cảm của hội nhiếp ảnh…

Từ xấp ảnh của Đỗ Man, Hoàng Thạch vỡ lẽ mình vừa phát hiện bộ mặt khác của các thành viên trong hội.

An Tiểu Nam ngập ngừng do dự, Trần Tiệm Đông mặt quái đản, Trương Đầu To dịu dàng, Cao Minh Viễn âm trầm.

Họ là những người bạn cậu quen biết bấy lâu đó sao? Tại sao sau ống kính lại thành như thế?

Hoàng Thạch không hiểu, cậu nhớ mọi người đều thay đổi từ khi đến nơi này, chỉ là cậu đần độn không nhận ra mà thôi.

Hoàng Thạch lấy tấm ảnh tiếp theo, mới liếc một cái đã làm rơi điếu thuốc đang ngậm.

Cậu mở to mắt, không dám tin!

Trán túa mồ hôi lạnh, tay Hoàng Thạch run lẩy bẩy.

Nhìn tấm ảnh, lại nhớ đến tình huống mấy ngày qua…

Dương Chí Hoa! Không ổn! Mọi người gặp nguy hiểm rồi!

Hoàng Thạch cuống cuồng đẩy cửa chạy ra.

Cửa phòng Đỗ Man chẳng biết mở từ bao giờ, mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi.

“Đỗ Man! Đỗ Man!” Hoàng Thạch gào lên, không ai trả lời. Nguy rồi! Chẳng lẽ cô ấy đã…

Hoàng Thạch không có kế sách gì, vô tình nhìn xuống dấu chân dưới sàn thì toát mồ hôi lạnh.

Hành lang không một bóng người đột ngột xuất hiện hai hàng dấu chân ướt đẫm.

Hoàng Thạch khựng lại, thả lỏng bàn tay ướt mồ hôi.

Có nên đi theo hay không?