Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 323: Còn có một hoàng tổ mẫu



Thôi Thái phi suy nghĩ câu nói này, sau đó trực tiếp ngẩng đầu lên: "Không nói người bên ngoài, chỉ nói chính ngài, ngài không lo lắng sao?"

Hoàng thái hậu khẽ cười, bưng ly trà lên nói: "Ngươi sẽ nghi ngờ nhi tử của mình sao? A Khanh gọi ai gia một tiếng mẫu hậu, lớn lên bên cạnh ai gia, nếu ai gia không tin được hắn thì đã sớm ra tay can thiệp rôi!”

Thôi Thái phi gật đầu: "Đúng vậy, ai gia cũng cảm thấy trong những đứa con của tiên đế, cũng không có mấy người muốn tranh quyên đoạt lợi, ngược lại bây giờ... Haizzz, không nói nữa!”

Sau khi Mộ Dung Khanh xuất cung, trực tiếp đi đến Lương vương phủ.

Lương vương đã uống đến say mèm, Mộ Dung Khanh tóm hắn trực tiếp ném thẳng xuống hồ.

Người trong phủ thấy đều hoảng hốt, nhưng nhìn khuôn mặt tức giận của Mộ Dung Khanh, không ai dám tiến lên, chỉ trơ mắt nhìn Vương gia nhà mình dùng sức đạp nước dưới hô.

Lương vương uống mấy ngụm nước hồ, cũng tỉnh táo lại.

Mộ Dung Khanh sai người vớt hắn ta lên, vứt vào trong đình, A Kim vội vàng lấy khăn mặt cho khăn lau khô tóc.

"Đều cút đi!" Cơn tức giận còn sót lại của Mộ Dung Khanh vẫn chưa tiêu, quát cho tất cả mọi người lui ra.

Đám người chưa từng thấy Mộ Dung Khanh nổi giận lớn như vậy, thấy hắn hung ác giống như muốn ăn thịt người nên không dám gây chuyện, vội vội vàng vàng lui ra.

Lương vương nằm trên mặt đất, cũng dứt khoát không đứng lên, lười biếng đem hai tay đặt ở dưới đầu làm gối, không quan tâm nói:

“Hoàng thúc phát hỏa lớn như vậy làm gì chứ?”

Mộ Dung Khanh tức giận nói: "Nhìn ngươi đi, nhìn ngươi đồ phế thành bộ dáng gì đây? Ngươi không thể có điểm ranh giới cuối cùng sao? Cứ như vậy vào chỗ chết làm oan chính mình sao? Sống uất ức được như vậy không bằng ngươi chết đi coi như xong!”

"Ha ha, nhìn ngươi tức giận như vậy, giống như nghiêm túc hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều giống nhau, ngươi và ta đều như thế, biết không?” Lương vương cười ha hả.

"Đứng lên!" Mộ Dung Khanh nắm chặt cổ áo hắn kéo lên: “Giống nhau cái chó má gì? Ngươi và bản vương giống nhau chỗ nào?”

"Không giống chỗ nào?" Lương vương nghiêng đầu nhìn hắn, men say chân thành: "Ngươi phản kháng sao? Ngươi suýt chút nữa đã chết trong tay Quý Thái phi, ngươi phản kháng sao? Ngươi nói cái gì?”

Sắc mặt Mộ Dung Khanh lạnh lẽo: "Ít nhất bản vương biết phân rõ giới hạn với bà ta, ít nhất cũng biết phòng bị bà ta, ít nhất cũng biết cảnh cáo bà ta, còn ngươi thì sao? Cái gì cũng đồng ý, chân của ngươi cũng không chữa trị, nữ tử ngươi thích cũng không cần, ngay cả hôn sự của ngươi cũng muốn thỏa hiệp!”

"Thỏa hiệp thì thỏa hiệp đi, có cái gì mà vội vàng? Cả đời này của ta đều là thỏa hiệp, không thiếu lần này nữa, thật sự không thiếu lần này!” Lương vương vươn tay, lắc lư một cái trước mặt hắn, lại "Cát Cát" nở nụ cười: "Hạ Thương Mai và Ý Nhi khác nhau, Ý Nhi là một nữ tử có tâm tư đơn thuần, nàng ấy thậm chí ngay cả bản thân cũng không thể tự bảo hộ, Hạ Thương Mai có năng lực tự bảo vệ mình, ít nhất nàng biết bị người hại sẽ phản kích, nha đầu ngốc kia thì biết gì? Bị bán lại còn đếm tiền cho người ta!”

Hắn đưa tay vịn vào bả vai Mộ Dung Khanh, nói câu gần như không thể nghe được: “Đây là việc ta có thể làm vì nàng, đó là không để cho nàng bị tổn thương để nàng sống một cuộc sống đơn giản, liên lụy đến Hoàng gia, có mấy ai có kết cục tốt?”

Giọng nói lộ ra sự trống rỗng bất lực không nói nên lời, hẳn đã tốn hết tâm lực, không muốn tiếp tục chống lại cái gì nữa.

Nếu có thể chống lại, khi ăn bị thương đã có thể chống lại.

Bà ta mãi mãi sẽ không nhận ra được nỗi đau trong lòng hắn, sau khi mọi chuyện xảy ra, thậm chí ngay cả một câu trách cứ người kia bà ta cũng không có, bà ta nói đến dễ nghe mức nào, việc này nếu để phụ hoàng biết, mẫu hậu sẽ mất đi hắn, thương thế của ngươi đã không thể tránh được, không có cách nào thay đổi, đệ đệ của ngươi không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu chuyện sao?

Sau đó, trong nhiêu năm trôi qua, bà ta đều đang thuyết phục rằng hắn bị thương là chuyện ngoài ý muốn và diệt khẩu tất cả những cung nhân ngày đó, thời gian dần trôi bà ta cũng xem vết thương của hắn như một chuyện ngoài ý muốn.

Bà ta biết rõ điều đó!

Hắn là huynh trưởng, hắn phải che chở đệ đệ, đem tất cả chắp tay tặng cho hắn, bà ta vẫn chưa hài lòng sao?

Mộ Dung Khanh buông hắn ra, giọng nói hòa hoãn một chút: "Bản vương có thể sai người bảo hộ Ý Nhi."

"Có tác dụng không?" Lương vương nở nụ cười, cười vô cùng châm chọc: "Ngươi cũng bảo hộ Hạ Thương Mai, nhưng ba lần bốn lượt, nàng ta không phải suýt chút nữa đã chết sao? Nếu nàng ta không thông minh một chút thì bây giờ cũng không có khả năng trở thành Vương phi của ngươi, hơn nữa ngươi cho rằng bây giờ nàng đã an toàn sao? Không, Hoàng thúc, ngươi có thể che chở nàng bao lâu? Trong cung này cũng vậy, hay là Hoàng gia này cũng vậy, đều là nguy cơ tứ phía, ngươi không có cách nào bảo hộ bất cứ kẻ nào cả đời, việc ngươi có thể làm chính là thỏa hiệp!”

Hắn chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm đầu: "Cứ quyết định như vậy đi, cưới ai cũng giống nhau, trước kia ngay cả Hạ Oanh Nhiễm ta cũng nguyện ý cưới, đây vốn chính là số mệnh của ta, cần gì phải giày vò nhiều như vậy? Tiếp tục giày vò, ta sẽ mất đi càng nhiều!”

Mộ Dung Khanh biết hắn đã hoàn toàn suy sụp, trước đây hắn đâu có yếu ớt như vậy?

Sự đồi phế của hắn đã phản ánh sự ích kỷ và thiên vị của Hoàng hậu.

"Cưới ai ta mặc kệ ngươi, nhưng Thương Mai nói chân của ngươi có thể chữa khỏi, bản vương hi vọng ngươi nghe lời." Mộ Dung Khanh nói.

Lương vương ngẩng đầu: "Thôi, không cần thiết, tiểu thư nhà họ Lâm nên xứng đôi với một kẻ tàn phế."

Nếu không thể có được người mà hắn muốn, cần gì phải hoàn thiện mình? Cứ như vậy cũng rất tốt.

Ít nhất cơ thể tàn tật có thể thuyết phục mình thỏa hiệp cả một đời.

Mộ Dung Khanh lộ ra vẻ rất thất vọng, hắn lắc đầu: "Việc này không phải do ngươi!"

Hăn không phải cao thủ thuyết phục người khác, nhưng bây giờ Lương vương cũng không nghe bất cứ lời nào, hắn chỉ có thể dùng thân phận Hoàng thúc để ép Lương vương.

"Ta chữa khỏi chân, bà ta sẽ càng thêm lo lắng, bà ta lo lắng thì người chịu tội chính là ta? Cần gì phải như vậy? Cần gì chứ?” Hắn khoát khoát tay, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Khanh, tinh thần đều giống như có chút rời rạc: "Đừng giày vò nữa, ta yên lặng sống sót trong phủ, không trêu chọc, được không?”

Chuyện tàn khốc nhất chính là ngươi phải đối mặt với sự tàn khốc của người thân nhất với ngươi, việc ngươi có thể làm chính là né tránh, không để bà ta tiếp tục làm tổn thương đến ngươi.

Nếu có thể, hắn thậm chí hi vọng có thể rời khỏi kinh thành.

Nhưng bà ta lấy danh nghĩa yêu thương để trói chặt hắn.

Trước kia đã từng nói, hắn muốn rời khỏi kinh thành, tùy tiện đến một ngóc ngách làm Tiểu vương gia, tiêu dao sinh hoạt, nhưng bà ta nói không bỏ được hắn, cứ như vậy có hai đứa con trai đều muốn giữ lại bên cạnh mình.

"Trở về đi, hoàng thúc, vì ta, không đáng giá!" Lương vương lảo đảo vào phòng.

Bả vai Mộ Dung Khanh dần dần rũ xuống, nếu như ngay bản thân hắn cũng từ bỏ thì người bên ngoài có làm nhiều hơn nữa cũng vô ích.

Ngày hôm sau Hoàng thái hậu liên truyên triệu Lương vương tiến cung.

Lương vương chuẩn bị vô cùng chỉnh tê nhẹ nhàng khoan khoái, Hoàng thái hậu nhìn thấy đứa cháu trai tuấn lãng này liên cảm thấy thương yêu.

"Mẫu hậu của ngươi hôm qua đến đây nói chuyện với ai gia, nói ngươi muốn cưới tiểu thư nhà họ Lâm, thật sao?" Hoàng thái hậu kéo hắn đến ngôi xuống bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi thăm.

Lương vương gật đầu: "Đúng vậy, hoàng tổ mẫu đồng ý không?”

Hoàng thái hậu nhìn hắn: "Nói thật, ai gia không thích lắm, ngươi sẽ cân nhắc người khác sao? Hay là ngươi sẽ nói, ngươi và nàng ta đã sớm tình căn thâm chủng?”

Lương vương nhàn nhạt cười: “Tình căn thâm chủng? Đúng vậy, đã sớm tình căn thâm chủng, chỉ là sợ mẫu hậu và Hoàng tổ mẫu phản đối, không dám nói."

Hoàng thái hậu vốn chưa tin Hoàng hậu, nghe thấy Lương vương nói như vậy, không khỏi lặng yên thở dài: "Nếu ngươi thích, sao Hoàng tổ mẫu lại không thành toàn cho ngươi? Ngươi biết xưa nay Hoàng tổ mẫu yêu thương ngươi, đừng nói là thành thân, đến ngay cả sao trên trời, Hoàng tổ mẫu cũng nguyện ý hái cho ngươi!”