Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 98



Lý cô cô nghi ngờ có phải mình không đủ hung ác không?

Thế nhưng Lý cô cô vẫn nở nụ cười. Khi thấy vừa mắt một người, thì người đó làm gì cũng thuận mắt, còn lúc không vừa mắt thì có làm gì cũng thấy ghét.

Huống hồ gì, Lý cô cô còn có nhu cầu về lợi ích với Phù Gia.

Sau hơn nửa tháng, Phù Gia khoan khoái đi một chuyến tới lãnh cung vào ban ngày.

Càng tới gần lãnh cung thì càng hoang vắng, càng ít người, đúng hơn là không có ai cả.

Mở cửa lãnh cung ra, Phù Gia đi vào, cô phát hiện vài điểm mới lạ. Cửa sổ ngày trước đổ nát đã được đóng lên vài tấm ván gỗ.

Bậc thang và hành lang dưới mái hiên đều được quét dọn qua.

Đứa nhỏ cầm chiếc chổi rách nát quét tuyết.

Phù Gia âm thầm vòng qua sau lưng đứa nhỏ, duỗi tay vỗ vai hắn, khiến Dịch Yếm sợ tới mức nhảy dựng lên, trông rất mắc cười, Phù Gia cười ra tiếng.

Dịch Yếm thấy Phù Gia thì ngây ngẩn một lúc, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây vào buổi sáng?”

Lần nào nàng cũng tới đây vào buổi tối, không có nến nên hắn không biết nàng trông như nào.

Bây giờ nhìn rõ, nàng trông cũng bình thường. Cũng đúng thôi, nếu nàng đẹp thì đã trở thành phi tử rồi.

Phù Gia: “Ta tới cho ngươi chút đồ ăn nè, đống đồ lúc trước chắc ăn hết rồi nhỉ.”

Dịch Yếm lắc đầu: “Còn một ít.” Hắn ăn rất tiết kiệm, nàng nói mùa đông nàng không muốn tới đây, nên những lúc hắn đói lắm, hắn mới ăn một ít.

Dịch Yếm hỏi: “Sao ngươi lại tới đây vào ban ngày.” Người ở Dịch Đình làm việc không ngừng nghỉ, có vài kẻ kiệt sức mà chết, chết khi tuổi đời trẻ.

Không ăn, sẽ không có sức.

Dịch Yếm cho rằng mình sẽ chết rất sớm, chết vào một buổi tối yên tĩnh nào đó. Hắn có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần suy yếu.

Hắn không nghĩ cái chết có gì là đáng sợ cả. Ngược lại, sống mới đáng sợ, hiu quạnh, đói khát, giá rét, cùng với rất nhiều sự ác ý.

Phù Gia nói: “Ta tranh thủ qua đây một chút, phải nhanh chóng về rồi.” Cô đặt đồ xuống, vội vàng chạy đi.

Cô nói với Lý cô cô mình đi nhà xí. Vì bị táo bón, nên sẽ mất thời gian khá lâu.

Dịch Yếm nhìn bọc đồ trong tay, cặp chân mày vừa non nớt vừa âm u nhíu chặt mang theo sự nghi ngờ. Hắn bắt đầu ngờ vực thân phận của cung nữ này.

Cung nữ này có vẻ khá tự do, những cung nữ khác khi làm việc đều có người trông coi, không thể nào mang theo bọc đồ mà chạy như vậy.

Vậy thì chắc chắn nàng thuộc nhóm người sống dễ chịu ở Dịch Đình, nếu không thì sao lúc nào cũng có đồ ăn?

Nhưng nếu là người có thân phận ở Dịch Đình, sao lại không biết thân phận của hắn chứ.

Biết rõ thân phận của hắn, còn muốn kết giao với hắn sao?

Dịch Yếm nghĩ đến nỗi đau đầu, nhưng vẫn là quyết định giữ im lặng. Dù sao thì chuyện này đối với hắn cũng có lợi, hắn có thể giả bộ không biết gì hết.

Phù Gia trở lại phòng Lý cô cô, thấy ở đâu lòi ra thêm vài vị thái giám. Trong phòng nồng nặc mùi nước tiểu khó tả.

Thái giám bị thiến, lúc đi vệ sinh sẽ dây chút nước tiểu lên người. Thế nên trên người bọn họ lúc nào cũng thoang thoảng mùi.

Phù Gia ngoan ngoãn đứng bên cạnh, mấy tên thái giám vác theo sắc mặt không tốt rời đi. Phù Gia rót ly trà cho Lý cô cô, Lý cô cô lải nhải vài câu, uống hết ly trà: “Thấy chưa, bọn họ tìm tới đây rồi.”

Phù Gia tỏ vẻ khó hiểu.

Lý cô cô nói: “Ta đề cập tới tình hình đồ ăn bên này, khiến đám người bên kia nóng nảy, chọc mấy tên công công bất mãn.”

Muốn cải thiện cuộc sống, đồng nghĩa phải chi thêm tiền, tiền chảy vào túi sẽ ít đi. Lý cô cô đã phá vỡ quy tắc bọn họ.