Y Võ Song Toàn

Chương 710: Ra tay



Thái độ của bà Mã vẫn ổn, ít nhất khiến Tần Lâm cảm nhận được thành ý của bà ấy.

Không biết thì không trách, kẻ đáng trách chỉ có người đàn ông đeo kính giả giống thật quá.

Vương Bác Luân ngượng kinh khủng, vội vàng nói với Tần Lâm.

"Hóa ra cậu là Tần đại sư, thật sự xin lỗi, lúc trước tôi không biết! Mong Tần đại sư lượng thứ!"

Nếu biết trước anh là Tần đại sư, Vương Bác Luân đâu có gan so tài với Tần đại sư!

Chẳng trách anh nói câu nào cũng có lý, không phải vì Tần Lâm xem trộm bệnh án mà vì anh thực sự có trình độ.

Tần Lâm gật đầu cũng không để ý.

"Nếu đã vậy thì bây giờ phải bắt đầu chữa bệnh cho người bệnh, mọi người không có ý kiến gì chứ?"

Thân phận đã lộ, tất cả mọi người đều biết Tần Lâm là Tần đại sư, đương nhiên sẽ không có ai có ý kiến.

Ở đây ngoại trừ Tần đại sư, ai có đủ bản lĩnh để làm phẫu thuật chữa chứng bệnh khó chữa cho ông Mã chứ?

"Được, bây giờ tất cả chuyên gia khoa ngoại lồng ngực đều ở đây để trợ giúp cho Tần đại sư".

Thường thì trợ thủ đều là bác sĩ thực tập, giỏi nhất thì là phó chủ nhiệm.

Tần Lâm giỏi ghê, ngay cả phó viện trưởng chuyên gia cũng làm trợ thủ cho anh.

Đương nhiên rồi, làm trợ thủ chỉ là phụ, quan trọng là bọn họ muốn học hỏi quá trình chữa bệnh của Tần Lâm.

Đám bác sĩ thực tập và chủ nhiệm bình thường chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, có vẻ như họ không có cơ hội rồi, dù sao phòng phẫu thuật to như thế, bảy tám người vào là được lắm rồi.

Tần Lâm nói: "Lần này bác sĩ mổ chính sẽ là Vương Bác Luân, tôi sẽ trợ giúp cho ông ta".

Lời vừa dứt, Vương Bác Luân sững sờ.

"Tần đại sư, cậu đùa ạ? Tôi không có khả năng làm được đâu, để tôi mổ chính thì tôi chỉ có thể nắm được năm mươi phần trăm khả năng thành công thôi".

Tần Lâm vỗ vai ông ta, nói.

"Đừng lo, tôi sẽ ở bên giúp ông nâng cao tỉ lệ thành công, ông cứ làm phẫu thuật như bình thường, tôi đảm bảo sẽ thành công".

Vương Bác Luân nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tần Lâm, hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu.

"Nếu Tần đại sư đã nói vậy thì tôi sẽ ra tay".

Nói xong, mấy người đẩy người bệnh vào phòng phẫu thuật.

Có sự đảm bảo của Tần đại sư, tất cả mọi người đều tự tin gấp bội, cho dù ca phẫu thuật lần này rất khó, nhưng nhất định sẽ thành công.

Bà Mã đứng ở cửa, mặt lo lắng, lúc này cũng chỉ có thể chắp tay cầu trời phật phù hộ.

Một đám người vào phòng phẫu thuật, bác sĩ và y tá đều tản ra.

Bởi vì họ biết, ca phẫu thuật này cần ít nhất một giờ, bọn họ không thể rời khỏi cương vị trong thời gian dài đến vậy.

Lần này đi ra là để gặp Tần đại sư, đã thỏa mãn tâm nguyện rồi, mấy chuyên gia lão thành biết y thuật của Tần đại sư, về sau nhất định sẽ mở buổi nghiên cứu thảo luận cho bọn họ.

Vậy nên bọn họ cũng không sốt ruột, sớm muộn gì cũng biết chi tiết ca phẫu thuật.

Tất cả mọi người đều tản ra, ở cửa chỉ còn lại bà Mã, Vương Đông Tuyết và Khổng Doanh Doanh.

Sắc mặt của Khổng Doanh Doanh lúc này rất ngượng ngùng, vừa nãy cô ấy xông lên nói một đống lời giáo huấn Tần Lâm, vừa ra lệnh, vừa trách móc anh.

Kết quả Tần Lâm chẳng thèm để ý đến cô ấy, nhưng người khác cũng vậy.

Khổng Doanh Doanh lúc này đứng ở đó, cảm thấy bản thân như một con hề, đứng đấy chửi đổng lên, kết quả không ai để ý đến.

Sắc mặt Khổng Doanh Doanh đỏ rực, cảm giác chỉ muốn chui vào cái lỗ nào cho đỡ xấu hổ, đúng là không chốn dung thân.

"Anh ta là Tần đại sư sao? Sao cậu không nói cho tớ biết từ trước!", Khổng Doanh Doanh oán trách.

Vương Đông Tuyết cũng bất lực nói: "Cậu đâu cho tớ cơ hội nói!"

Khổng Doanh Doanh tức chết mất, liền kéo tay Vương Đông Tuyết rời đi.

...

Trong phòng phẫu thuật, Vương Bác Luân sốt ruột kinh khủng, lúc này người bệnh đã được gây mê toàn thân, theo như quy trình thông thường thì có thể bắt đầu phẫu thuật rồi.

Quá trình phẫu thuật rất đơn giản, lấy stent cũ ra, sau đó thay bằng stent mới.

Nhưng điểm khó của ca phẫu thuật nằm ở làm thế nào để có thể lấy stent ra một cách an toàn, người bệnh không mất nhiều máu, hơn nữa không xuất hiện triệu chứng sốc.

Tần Lâm nói.

"Bây giờ ông bắt đầu phẫu thuật đi, khi mổ, tôi sẽ phối hợp châm cứu với ông".

"Được, tôi hiểu rồi".

Vương Bác Luân lúc này cuối cùng cũng hiểu, Tần Lâm thực sự chuẩn bị tiến hành một cuộc phẫu thuật kết hợp Đông Tây y, tiến hành châm cứu trong quá trình phẫu thuật, dùng châm cứu để bảo vệ tim, đây sẽ là lần phối hợp có độ khó cao.

Yêu cầu hai bên Đông Tây y bắt buộc phải có trình độ y thuật rất cao.

Thực ra trình độ của Vương Bác Luân cũng miễn cưỡng được coi là đủ, nhưng trình độ của Tần Lâm quá cao, có Tần Lâm ở đây, thì bác sĩ Tây y kia có là ai thì cũng không thành vấn đề, anh có thể điều khiển tiết tấu của cả ca phẫu thuật.

Cho dù bác sĩ mổ chính có là Lâm Nguyệt Dao, Tần Lâm cũng có thể thuận lợi hoàn thành ca phẫu thuật.

Vương Bác Luân liền bắt đầu mổ, cắt phần da ngực ra.

Tiếp theo đó, một cây kim của Tần Lâm cắm ngay trên huyệt Khí Hộ trên ngực trái.

"Ông tiếp tục đi".

Vương Bác Luân hít sâu một hơi, tiếp tục phẫu thuật.

Cắt mở cơ quan, lấy stent cũ ra.

Cứ cách một khoảng thời gian, Tần Lâm sẽ đâm một cây kim xuống.

Hình như mỗi lần Vương Bác Luân tiến hành một bước, Tần Lâm sẽ giúp dùng kim bạc bảo vệ tim, duy trì dấu hiệu sống của người bệnh.

Cả quá trình phẫu thuật vô cùng thành công, Vương Bác Luân dường như chưa từng trải qua ca phẫu thuật nào thành công đến vậy.

Không hề chảy nhiều máu, không hề vỡ mạch máu, không có sự cố ngoài ý muốn nào, cuộc phẫu thuật hoàn hảo như vậy hầu như chỉ tồn tại trên lý thuyết mà thôi.

Hình như người bệnh mà ông ta mổ không phải một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mà là một cậu nhóc cơ thể khỏe mạnh mới mười tám mười chín vậy.

Vương Bác Luân biết, tất cả chuyện này đều nhờ Tần Lâm tùy cơ ứng biến, lại thêm năng lực thao tác hoàn hảo của anh, điều này khiến ca phẫu thuật thành công vô cùng.

Vương Bác Luân hoàn thành hết mọi việc, khâu vết thương, hình như cũng chẳng cần mấy chuyên gia kia trợ giúp.

Mấy chuyên gia đến từ nhiều bệnh viện đều ngỡ ngàng, hóa ra đây mới thực sự là Đông Tây y kết hợp.

Bọn họ một là Đông y hai là Tây y, nghiên cứu chuyên sâu về lĩnh vực của mình, nhưng hoàn toàn không hiểu gì về lĩnh vực của đối phương.

Mà Tần đại sư lại không như vậy, Tần đại sư không chỉ hiểu biết về Đông y mà còn rất am hiểu về Tây y, mỗi động tác của Vương Bác Luân đều nằm trong tính toán của anh.

Nằm lòng quá trình phẫu thuật, kinh nghiệm như này thực sự khiến người khác kinh ngạc, ai dám tin đây là một anh chàng mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu chứ?

Ra khỏi cửa, bà Mã kích động mà xông lên, một tiếng đợi chờ này khiến bà mệt mỏi vô cùng, có mấy lần suýt nữa bật khóc.

Vương Bác Luân nói: "Yên tâm đi, ca phẫu thuật đã thành công, y thuật của Tần đại sư vô cùng cao siêu, mấy tiếng sau, thuốc tê hết người bệnh sẽ tỉnh lại".

Bà Mã thở phào nhẹ nhõm, hai chân nhũn ra, suýt nữa ngồi bệt xuống đất.

Bà ấy kích động nắm lấy tay Tần Lâm, nói.

"Tần đại sư, thực sự cảm ơn cậu, tôi không biết phải lấy gì để báo đáp cậu nữa, đợi chồng tôi tỉnh lại, tôi nhất định sẽ bảo ông ấy báo đáp cậu tử tế!"

Ơn cứu mạng này của Tần Lâm, bà Mã không thể nào báo đáp, cảm thấy với thân phận của cậu Tần, chỉ đưa mấy triệu tiền khám chữa bệnh thì ki bo quá, đến lúc Mã Giang Hà tỉnh lại thì thể nào cũng quở trách bà ấy.

Vậy nên bà ấy liền thẳng thắng không quyết, đợi đến khi ông Mã tỉnh lại thì để ông ấy đích thân cảm ơn.

Tần Lâm cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, vừa ngồi xuống, điện thoại đã reo lên, nhìn tin nhắn Zalo, hóa ra là Tô Văn Kỳ gửi.

"Tần đại sư! Anh lại lên hot search rồi!"

Tần Lâm sững sờ, Tô Văn Kỳ gửi link cho anh, anh ấn vào xem.

Anh lại lên hot search thật.

'Tần đại sư lại ra tay cứu doanh nhân nổi tiếng Mã Giang Hà, các chuyên gia bệnh viện Trung ương đều bó tay chịu trói, Tần đại sư lại cứu người từ cõi chết!'