Y Võ Song Toàn

Chương 34: Hồi Xuân Thủ



Sau đó Tần Lâm đẩy nhẹ một cái.

Đoàn Bảo Đông ngã về sau, nằm trên giường, đôi mắt ông ta đỏ tươi, biểu cảm quằn quại, dường như rất đau khổ.

Hai ngón tay của Tần Lâm chỉ vào cổ họng của ông ta, cánh tay vung lên rạch một đường từ phần ngực đến bụng dưới, dùng lực ấn một mạnh một cái.

“A!”

Đoàn Bảo Đông cong người lại, đầu ngẩng lên, dường như ông ta rất đau đớn, bức bối đến mức mặt đỏ gay, gân xanh phần trán nổi hết lên.

Sau đó Tần Lâm dùng tay đẩy một cái, lòng bàn tay áp vào trán của Đoàn Bảo Đông.

Người bệnh lại nằm trên giường.

“Phù……”

Giống như nín thở mấy phút liền mãi mới nhả ra được.

Đoàn Bảo Đông nhắm mắt, hơi thở trở nên ổn định, cả người lịm đi, chìm vào trong giấc ngủ như lúc trước.

Lúc này tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt!

Đây là chiêu thức gì vậy?

“Chẳng lẽ là……Hồi Xuân Thủ sao?”

Hồi Xuân Thủ là một trong những thủ thuật xoa bóp.

Xoa bóp là phương thức chữa bệnh độc đáo của Đông y, hiện nay được ứng dụng nhiều trong lĩnh vực mát xa cơ bắp.

Nhưng trên thực tế kỹ thuật xoa bóp đỉnh cao đã bị thất truyền rồi.

Hơn nữa, không phải ai cũng có thể xoa bóp, phải cần đến bác sĩ có trình độ nhất định mới làm được.

Dần dần xoa bóp cũng không được mọi người coi trọng.

Theo ghi chép của sách cổ, năm đó thần y Biển Thước có thể sử dụng Hồi Xuân Thủ để giúp người bệnh trở về từ Quỷ Môn Quan.

Có điều theo sự ghi chép trong sách, kỹ thuật Hồi Xuân Thủ tiêu hao rất nhiều sức lực của cơ thể, cho dù là thần y như Biển Thước cũng ít khi sử dụng.

Bây giờ bọn họ lại có thể chứng kiến Hồi Xuân Thủ chính cống, mặc dù hơi khác so với những gì sử sách ghi chép nhưng chắc sẽ không nhầm được.

Ngoài Hồi Xuân Thủ, còn có chiêu thức gì có thể dễ dàng khiến người bệnh đang lên cơn lập tức trở nên bình tĩnh như thế chứ?

Điều khủng khiếp hơn đó là, một loạt động tác của Tần Lâm rất lưu loát, trông rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không mất chút sức lực nào, vô cùng dễ dàng.

Chàng trai trẻ này……rốt cuộc là ai!

Ông Long không dám cử động, chiêu thức của Tần Lâm thực sự vô cùng cao siêu, khiến người khác phải kinh ngạc.

Lúc nãy mọi người đều nhìn thấy hành vi đáng khinh bỉ của Ninh thần y đối với người bệnh, có sự đối lập rõ rệt với sự bình tĩnh của Tần Lâm.

Cao thấp rõ ràng!

Cho dù Ninh thần y có nổi tiếng thì lúc này ông Long cũng tuyệt đối tin tưởng Tần Lâm.

“Tiểu thần y, anh Đông không sao chứ?’

Tần Lâm ngồi bên cạnh giường bệnh, vừa bắt mạch vừa nói.

“Vào tay tôi đương nhiên sẽ không sao”.

“Có điều, trông người này rất ngứa mắt, phiền ông ném ông ta ra ngoài, ông ta có mặt ở đây sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng khám bệnh của tôi”.

Câu nói này chính là những gì trước đó Ninh Xuân Thu nói, thậm chí ông Long còn chuẩn bị ném Tần Lâm ra ngoài.

Bây giờ chỉ sau nửa phút, tình hình đã thay đổi một cách ngoạn mục.

Ông Long nghiêm mặt, quát lên.

“Người đâu, ném tên lang băm này ra ngoài cho tôi!”

Mấy người áo đen xách Ninh Xuân Thu như xách con gà con vậy.

“Làm cái gì vậy, các người làm cái gì vậy! Dám làm thế này với tôi, tôi là thần y các người mời đến đấy!”

Ninh Xuân Thu cùng với cái hồ lô của ông ta đều bị ném ra ngoài, đường đường là thần y, giờ lại bị ném ra ngoài.

Bây giờ, tất cả bác sĩ có mặt ở đó đều nhìn Tần Lâm với ánh mắt kính nể.