Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 22: Uy hiếp



Cô không cần phải sợ anh ta như thế.

Hẳn phải sợ loại người vừa bạo lực vừa vô lý như Trần Kiệt hơn mới đúng.

Nhưng...

Giọng nói không nóng không vội của Mạc Lâm Kiêu tiếp tục truyền tới: "Điện thoại của tôi cũng dám không nghe? Cô gái, lát nữa cô đừng khóc nhé."

Nói xong, anh thẳng tay cúp điện thoại. Sắc mặt của Lâm Khiết Vy đột nhiên trở nên trắng bệnh, cảm giác ngạt thở như bị ma quỷ nhìn chằm chằm vào.

"Sao thế? Điện thoại của ai?" Hạ Dịch Sâm vừa lái xe vừa nhìn cô.

Khi nãy anh ta kể cho cô ta một vài chuyện thú vị ở nước ngoài, một trò cười thú vị như vậy mà cô lại không bật cười, xem ra là đang thất thần.

"A, không có gì, một người bạn mà thôi."

Lâm Khiết Vy mim cười gượng gạo, cố gắng làm cho mình lộ ra biểu cảm tự nhiên một chút, rồi lại lặng lẽ thở ra một hơi, tâm trạng nặng nề.

Mạc Lâm Kiêu cúp điện thoại, híp mắt suy nghĩ một lát rồi lập tức nhận ra: "Lập tức đi điều tra về chiếc Cayenne màu đen mới ra khỏi bệnh viện lúc nãy, số đuôi 678, tôi phải biết được tuyến trình của chiếc xe này ngay lập tức."

Trần Kiệt âm thầm bội phục không thôi. Anh Kiêu không hồ là có IQ kiêu, mới nhìn lướt qua đã nhớ kỹ cả biển số xe.

Trần Kiệt vội vàng truy cập vào vệ tinh của nhà họ Mạc, định vị chiếc xe này, tra tìm tuyến trình trong thời gian thật. "Tìm được rồi. Cách chúng ta ba giao lộ về phía Bắc, đang đứng chờ ở cột đèn xanh đèn đỏ."

Ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu tối sầm, giọng điệu vừa lạnh nhạt vừa nguy hiểm: “Biết phải làm gì chưa?"

Trần Kiệt ngay lập tức nói: "Yên tâm đi anh Kiêu, tôi đã biết phải làm như thế nào rồi."

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Hạ Dịch Sâm đạp mạnh chân ga, nhưng vừa mới đi về phía trước được vài mét thì đột nhiên có một chiếc xe từ đâu vọt tới, hung hăng đâm vào phần sau bên trái của xe anh.

"A!" Lâm Khiết Vy sợ hãi một tiếng, đau đầu chóng mặt.

Vẫn may là lực của chiếc xe no dâm vào không quá lớn nên hai người vẫn không sao cả, chỉ bị giật mình.

Hạ Dịch Sâm vội vàng xuống xe, chỉ thấy một chiếc Rolls-Royce mấy tỷ đã đâm vào đằng sau xe anh ta. Nhưng anh ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ, tại sao chiếc Rolls-Royce lại đâm vào xe của anh ta. Trừ khi là lái xe ngủ gật thôi.

Một người trẻ tuổi từ trên xe đi xuống, dáng vẻ vô cùng sang trọng, tay dài chân dài, trông rất đẹp trai.

"Ôi, xin lỗi hai người, tôi hơi mất tập trung nên lỡ đâm phải." Trần Kiệt ngậm một điếu thuốc trong miệng, đĩnh đạc đi đến trước mặt Hạ Dịch Sâm, vừa đi vừa chỉ chỉ hai chiếc xe.

Hạ Dịch Sâm không quan tâm lắm: "Không sao đâu, đưa đi bảo hành đi."

Không ngờ Trần Kiệt lại túm lấy cổ áo của anh ta, ngang ngược nói: “Đi bảo hành cái đầu mày, trước tiên thằng nhãi mày nói cho ông nghe một chút, mày định bồi thường bao nhiêu!"

Hạ Dịch Sâm dùng sức hất tay Trần Kiệt ra, không kiêu ngạo cũng không tự ti: "Xe của anh đâm vào xe tôi, tôi vốn đang lái xe rất bình thường, trách nhiệm là ở anh." Trần Kiệt không ngờ rằng Hạ Dịch Sâm cũng có chút bản lĩnh, có thể vùng ra khỏi tay của anh ta, bên trong nụ cười lưu manh hiện ra vài phần xem trọng: “Cái xe nát này của mày đảng bao nhiêu đồng, tao thèm vào đâm? Camera giám sát cũng có thể chứng minh là mày đột nhiên rẽ hướng, đụng vào tạo."

Vẻ mặt của Hạ Dịch Sâm trở nên nghiêm túc. Người này rõ ràng đến để chơi anh.

Hạ Dịch Sâm không vội cũng không sợ, lấy điện thoại di động ra: "Vậy thì tốt, chúng ta dừng xe ở bên đường, đừng làm phiền người khác lưu thông. Chúng ta tự liên hệ luật sư của mình đến giải quyết đi."

Vào lúc Lâm Khiết Vy nghe thấy giọng nói của Trần Kiệt ở bên ngoài thì đã biết rõ đây không phải là một tai nạn giao thông đơn giản, sau khi cơn choáng đầu dần dần biến mất, cô chậm rãi xuống xe, thấy được chiếc xe màu đen sang trọng đang cách đó không xa.

Cô không dám xác định có phải là xe của Mạc Lâm Kiêu hay không. Đột nhiên, cửa sổ ở băng ghế sau xe yên lặng trượt xuống, lộ ra khuôn mặt điển trai của Mạc Lâm Kiêu, anh im lặng chuyển ánh mắt về phía cô, ngoắc ngón tay với cô, hình như khóe môi của anh còn nhếch lên một cách trêu tức, sau đó cửa sổ xe bèn đóng lại.

Lâm Khiết Vy nhìn thoáng qua Hạ Dịch Sâm đang bị Trần Kiệt vô lại dây dưa ở bên đường, dường như hiểu ra uy hiếp mà Mạc Lâm Kiêu dành cho cô trong nháy mắt.

Nếu cô tiếp tục không đi với anh, có thể Trần Kiệt sẽ ra tay với Hạ Dịch Sâm.

Cô sẽ không đến mức vì tham gia một buổi tiệc hoan nghênh mà để cho đàn anh Sâm bị đánh.

Sau khi nghĩ kĩ, Lâm Khiết Vy không tiếp tục chần chừ nữa, nhanh chóng đi tới trước xe ô tô của Mạc Lâm Kiêu, không dám ngồi cùng một chỗ với anh nên định đi đến ghế lái phụ ngồi, kết quả là không kéo cửa xe ra được.

Nhìn thấy Lâm Khiết Vy đi đến kéo cửa chỗ ngồi cạnh tài xế đầu tiên, Mạc Lâm Kiêu thấp giọng cười lạnh một tiếng.

Anh là quỷ à, tại sao cô lại sợ đến như vậy, muốn cách xa anh như thế. Lái xe xuống xe, mở cửa xe ở hàng ghế sau ra. Lâm Khiết Vy cứng người trong vài giây đồng hồ, bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh Mạc Lâm Kiêu.

Năm chiếc xe biến thành bốn chiếc xe, chiếc xe nọ không hề dừng lại dù chỉ trong một giây, chạy thẳng về phía Đông thành phố.

Từ lúc Lâm Khiết Vy lên xe cũng chỉ dám nhìn Mạc Lâm Kiêu một chút, phát hiện sắc mặt anh lạnh nhạt thì sợ đến mức không dám nhìn nữa, núp ở trong một nơi tối tăm, cố gắng làm cho anh không nhớ đến mình.

Hai người đều không nói gì, trong xe im lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của anh, áp lực cũng càng lúc càng lớn, làm cho người ta ngạt thờ.

Mạc Lâm Kiêu nghĩ rằng sau khi Lâm Khiết Vy lên xe ít nhất sẽ xin lỗi anh, hoặc là xin anh tha thứ. Kết quả là cô không thèm nói câu nào, trốn đi như một con thỏ nhát gan.

Trước giờ anh chưa bao giờ có tính kiên nhẫn.

Nhìn phong cảnh trước mặt, anh lạnh lùng mở miệng: "Dòng thứ năm khoản thứ ba trong hợp đồng nói thế nào?"

Đầu óc của Lâm Khiết Vy không tốt, ai mà nhớ kỹ rõ ràng như vậy, cô ngập ngừng nói: "Không nhớ rõ lắm."

Bên B, cũng chính là cô là vật thuộc về bên A tôi, phải hoàn toàn ở bên cạnh phục vụ bên A. Quyền chi phối thời gian của cô hoàn toàn thuộc về bên A!"

Lâm Khiết Vy nâng mặt. Hừ, hợp đồng biến thái như vậy mà còn viết là bên A bên B làm gì, huych toẹt ra là hợp đồng nô lệ luôn đi.

Chủ nô, Mạc Lâm Kiêu.

Nô lệ, Lâm Khiết Vy. . 𝙏ì𝓂‎ đọc‎ 𝙩hê𝓂‎ 𝙩ại‎ [‎ 𝙏𝘳𝑼𝓂𝙏𝘳𝓊yện.𝒱𝙉‎ ‎ ]

Mạc Lâm Kiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của cô, lạnh lùng chất vấn: "Biểu cảm đó của cô là như thế nào? Không phục à?"

Đúng rồi, không phục đấy!

Nhưng cô vẫn cắn cắn môi đỏ, lời nói ra lại là: "Không có đâu anh Kiêu. Tôi tôn trọng từng điều khoản một bên trong hợp đồng mà tôi đã ký hiệp nghị."

Đôi mắt to của ngập nước, lông mi cong cong thật dài chớp chớp, xem ra hoàn toàn là dáng vẻ khẩu thị tâm phi.

"Hừ, thật sao?" Mạc Lâm Kiêu nhướng mày, đột nhiên nghiêng người sang phía Lâm Khiết Vy, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của anh gần như là áp sát vào Lâm Khiết Vy, nhìn cô chằm chằm trong một khoảng cách rất gần, chậm rãi bật hơi: “Vậy tại sao cô không nghe lời, không ngoan ngoãn trở về, nhất định phải ngồi lên xe của người khác?"

Lâm Khiết Vy chịu không được cảm giác gần với anh như thế này nhất, duỗi móng vuốt muốn đầy anh ra. Mạc Lâm Kiêu đã có kinh nghiệm, nhanh chóng giơ tay nắm chặt hai cánh tay của cô, đặt hai cánh tay cô ở hai bên cơ thể, giam cầm cố giữa ô tô và cơ thể của anh.

Lâm Khiết Vy vừa thẹn vừa sợ, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, thở dốc dồn dập: "Anh Kiêu, có chuyện gì từ từ nói, anh đừng nổi giận."

Anh lại khẽ cười, một nụ cười nhạt hiếm lắm mới gặp có thể làm cho vạn vật hồi sinh, đẹp đẽ như thần tiên trên trời: "Ai nói tôi tức giận? Cô cho rằng cô đáng để tôi tức giận sao?"

Dáng vẻ của anh lạnh lùng như vậy, anh nói mình không giận, chính anh có tin được không?

"A, vậy anh có thể đứng dậy nói chuyện được, đừng như vậy."

"Bên B không có quyền yêu cầu bên A làm như thế nào, bên B như cô chỉ có thể chấp nhận thôi. Biết rõ chưa?"

Anh cố ý nói xong một câu thì lại gần cô hơn một chút, hai người dán vào nhau chặt chẽ.

Cô cảm thấy hô hấp trở nên vô cùng khó khăn, thở một ngụm đều vô cùng tốn sức.