Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 181: Bị người khác xem thường



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn quần áo của Diệp Tĩnh Gia khẳng định cô chẳng thể mua nổi bất cứ thứ gì ở nơi đây, nhưng cô ta không thèm nói mà thôi.

Diệp Tĩnh Gia chỉ mấy cái, nhân viên cửa hàng vừa nói giá ra đã cao đến mức khiến cô líu lưỡi, rôi lại nhìn đông nhìn tây.

Đọc truyện tại đây.

Không biết Hoắc Minh Dương đậu xe ở đâu, lâu như thế mà anh vẫn chưa trở lại.

Mấy nhân viên cửa hàng thấy cô vẫn luôn hỏi giá, sau đó lại không mua, còn một mực bảo cô ta lấy ra xem thử, nhìn lại không hài lòng.

Cứ để Diệp Tĩnh Gia lựa chọn như vậy, xem ra cô không thể mua nổi bất cứ thứ gì.



“Xem ra cô không thể mua nổi, một vật ở nơi đây có giá ít nhất cũng ba trăm năm chục triệu, cô đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, đến thành phổ Thương bên cạnh xem một chút đi.” Nhân viên cửa hàng không hề nể nang mà mỉa mai cô. Sau đó, một người phụ nữ toàn thân mặc đồ có nhãn hiệu đắt tiên đi đến, những nhân viên cửa hàng lập tức thay đổi thái độ thành một người khác: “Chào bà chủ Lâm, cô muốn chọn cái gì, hôm nay có những kiểu dáng mới vừa được đưa đến” Sau khi nói xong, cô ta hận không thể mang tất cả những món hàng bên trong kệ đem ra ngoài.

Loại cảm giác chênh lệch này thật sự khiến cho Diệp Tĩnh Gia hơi không chấp nhận được.

Lúc cô nghĩ muốn rời khỏi đây thì Hoắc Minh Dương đã tiến vào. Anh vừa vào đến nơi thì bất chợt nghe người ta nói: “Thưa cô, nếu cô không mua thì phiên cô nhường đường một chút” Lời này làm cho người luôn bao che như Hoắc Minh Dương không thể nghe lọt tai: “Đây là thái độ của người bán hàng hay sao?” Trong mắt Hoắc Minh Dương, người này chẳng qua chỉ là một nhân viên bán hàng nho nhỏ.

Mấy người đó cũng có ánh mắt, thoạt nhìn người đàn ông này không phải người tầm thường: “Việc này…

thưa anh… cô này có… Cô ta chưa nói xong thì đã bị Hoắc Minh Dương ngắt lời.

“Kêu Hồ Ly Tinh ra đây cho tôi” Những cửa hàng đắt tiên quanh đây đều là của Hồ Lệ, tên gọi bên ngoài của cô ấy là Hồ Ly Tinh, nhưng chỉ có mấy người mới dám gọi cô ấy như thế.

Những người kia nghe thấy người này dám gọi sếp của mình như thế thì đều hoảng sợ, đây chính là nhân vật mà bọn họ không thể đắc tội: “Xin lỗi anh, tôi không biết quý cô này” “Quý cô gì chứ, đây là vợ của tôi” So với Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia ăn mặc hơi giản dị một tí.

Khi cô ở nhà họ Hoắc thì chẳng mua quần áo gì, vì thế khi ra khỏi nhà họ Hoắc cô không có gì để mang đi.

Do đó, thoạt nhìn cô hơi giản dị một chút.

“Dạ dạ dạ, thưa cô, xin cô rộng lượng đừng so đo với kẻ hèn này, đừng †ìm sếp của chúng tôi..” Người nọ đau khổ cầu xin Diệp Tĩnh Gia.

Trái ngược với thái độ vừa rồi của cô ta, đương nhiên Diệp Tĩnh Gia không thể tha thứ, nhưng cô không thể nói những lời quá đáng. Dù sao thì người ta bán đồ vật này nọ chứ không phải ông chủ, nhìn thấy cô mua không nổi những thứ đó cho nên người ta không đồng ý lãng phí thời gian.



Người khác đối xử với cô như thế, cho dù cô không thể khiến người ta chỉ còn hai bàn tay trắng nhưng ít nhất, cô cũng muốn làm cho kẻ đó hết cách giải quyết.

“Không sao, cứ để cô ta gọi Hồ Ly Tinh đến đây, cô ấy có nhiều trang sức thích hợp với cô.” Khi Hoắc Minh Dương đúng lúc đi ngang đây thì anh định dắt Diệp Tĩnh Gia vào mua một số thứ, vừa rồi khi tiến đến anh đã phát hiện Diệp Tĩnh Gia thiếu thiếu cái gì đó.

Hoắc Minh Dương đã nói như vậy, tự nhiên Diệp Tĩnh Gia không thể từ chối thêm nữa: “Thật ra không cần lắm” Cô nói xong thì không tự giác lập tức yên lặng.

Ở bên cạnh Hoắc Minh Dương, có việc gì cứ để anh ra mặt giải quyết là tốt nhất, một người giữ vững chủ nghĩa đàn ông như vậy, cô có nói gì cũng vô dụng.

“Ừ, cô gái ngoan” Dường như anh nhận ra Diệp Tĩnh Gia cơ bản không có nói khác với anh, cho nên Hoắc Minh Dương buông ra một câu như vậy.

Thấy mấy nhân viên cửa hàng không hề nhúc nhích, Hoắc Minh Dương gọi điện thoại trực tiếp cho Hồ Ly Tinh: “Cô xuống đây một chuyến đi, tôi đang ở XN” Tên cửa cửa hàng này chính là XN, toàn bộ đều xác định.

“Không ngờ Tổng giám đốc Dương lại đến đây, mấy cô thật là không có mắt, Tổng giám đốc Dương đích thân đến đây mà không ai gọi điện báo cho tôi” Cô ấy đi xuống từ tầng cao nhất của cửa hàng, tất cả các cửa hàng lớn nhỏ quanh đây đều là của cô ấy.

Một người phụ nữ để có được hết thảy như ngày hôm nay đương nhiên là đã trải qua rất nhiều câu chuyện không muốn người khác biết.

Hoắc Minh Dương thấy Hồ Lệ đi xuống, không hề nhiều lời: “Vợ của tôi đến tìm trang sức ở nơi này, kết quả suýt chút nữa bị đuổi ra ngoài” Anh sẽ không để cho Diệp Tĩnh Gia chịu bất cứ ấm ức nào.

Không đề cập đến nguyên nhân, chỉ có kết quả.

Hồ Lệ nghe xong thì lập tức nhìn mấy cô nhân viên đang sợ hãi: “Mấy người các cô làm việc như thế nào, tôi dạy các cô như vậy sao? Ngày mai không cần đến làm việc nữa” Cô ấy nói xong đã khiến cho vài người sợ hãi.

Ai có thể biết rằng người phụ nữ này thoạt nhìn không có chỗ nào hơn người, kết quả lại tìm được chỗ dựa là sếp lớn của họ như vậy.

Khi Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy Hồ Lệ thì hai mắt tỏa sáng, người phụ nữ này thật sự rất đẹp, lại có cửa hàng bán đồ đắt tiền lớn như thế, quần áo và vật phẩm trang sức cũng không phải tầm thường, tùy tiện giơ tay nhấc chân đều có chút ý vị không giống nhau.

Khó trách Hoắc Minh Dương lại gọi cô ấy là Hồ Ly Tinh.

“Cô Diệp Tĩnh Gia à, cô muốn chọn cái gì thì cứ tự nhiên lựa chọn, hôm nay tôi làm chủ, coi như là tặng quà gặp mặt cho chị dâu” Cô sếp kia rất dịu dàng săn sóc mà nói, làm cho Diệp Tĩnh Gia không khỏi kinh ngạc một lát.

Cô không hề nghĩ đến người phụ nữ này lại là một bà chủ giàu có hào phóng như thế.

“Không cần khách sáo, cô cứ chọn đi” Trong mắt Hoắc Minh Dương, thứ này chỉ là một chút lòng thành.

“Vậy cái này đi” Cô chỉ vào dây chuyền mà vừa rồi mình ưng ý.

Đây là đồ vật mà cô gái trong tiệm kia đã nhìn trúng, tuy rằng Diệp Tĩnh Gia đến trước nhưng mà cô gái kia vừa đến thì sợi dây chuyền này được mang lên cho cô ấy, hiện tại Diệp Tĩnh Gia muốn nó nhưng cô gái kia lại không muốn cho: “Thưa cô, vật này là do tôi chọn trước” Cô ấy lên tiếng nhắc nhở Diệp Tĩnh Gia.

“Ô” Diệp Tĩnh Gia hơi thất vọng, cô chỉ thích môi sợi dây đó mà thôi: “Quên đi, chúng ta đến nơi khác mua săm thôi” “Gói lại cho tôi” Hoặc Minh Dương nói thẳng, ném thẻ đen lên trên bàn: “Vợ của tôi đã nói thích, như vậy không thể nào chấp tay dâng cho người ta” Anh nói xong thì nhìn Diệp Tĩnh Gia một cái, nhìn thấy một ít kinh ngạc †rong mặt của cô.

“Cô nhìn tôi như vậy làm gì, không phải thích nó sao? Nếu thích thì sẽ có được thôi” Lời nói của anh cũng giống hệt tính cách của anh.

Đây chính là tính cách của Hoäc Minh Dương, cho dù Diệp Tĩnh Gia nói cái gì, người đàn ông này luôn luôn có cách khiến cho cô không biết nên làm thế nào mới tốt. Vào những thời điểm cô muốn buông tay, anh luôn có cách khiến cho cô phải kiên trì.

“Vậy gói lại đi, bà chủ Lâm à, cô hãy xem thứ tự đến trước đến sau, cho tôi chút mặt mũi, tôi nhất định nhỡ kỹ ân tình này của cô” Hồ Lệ vân là nhân vật nổi tiếng ở nơi này, nếu cô ấy đã nói như vậy, cô ta cũng không thế nào không thuận theo không bỏ qua.

“Được, nếu cô đã nói đến mức độ này, vậy cứ như thế, tạm thời tôi không so đo” Cô ta nói xong thì đi xem những trang sức khác.

Rất nhanh, trang sức đã được gói kỹ càng và đưa cho Diệp Tĩnh Gia, bà chủ ở đầy vân chưa lên tiếng, cho nên bọn họ không dám ồn ào.

“Đi thôi, chúng ta đi uống một ly” Khó khăn lãm Hoäc Minh Dương mới đi đến nơi này, đương nhiên cô ấy muốn chiêu đãi thật tốt.

“Cô hỏi ý kiến của vợ tôi đi” Hoäc Minh Dương dân đề tài lên người Diệp Tĩnh Gia, nhưng cô lại không biết nên nói gì mới tốt: “Hai người các anh tự mình giải quyết đi, hỏi tôi thì tôi cũng không biết” Diệp Tính Gia nói xong thì có hơi xấu hổ, cô vân không muốn thân mật quá mức với Hoäc Minh Dương, khó tránh khỏi cảm giác lo lãng áp lực.

Hiện tại sắp phải ly hôn, cô không muốn dây dưa không rõ ràng với Hoäc Minh Dương: “Vợ à, cô có muốn đi theo Hồ Ly Tỉnh uống một ly hay không?” Ở trước mặt Hồ Lệ mà anh còn dám nói như vậy, vẻ mặt cô vân như cũ, cơ bản không dám so đo với Hoäc Minh Dương: “Tại sao anh lại nói như vậy?” Diệp Tĩnh Gia trừng mặt nhìn anh một cái.

“Đúng vậy, chị dâu à, chị nhìn xem anh ấy vân nói chuyện với tôi như vậy, nơi này của tôi có rất nhiều người nhìn thấy, chị nói xem sau này tôi còn lăn lộn như thế nào nữa” Cô ấy nhanh chóng đến bät chuyện với Diệp Tĩnh Gia, đương nhiên cô ấy nhìn ra được Hoặc Minh Dương đối xử đặc biệt với cô.

Nói không chừng, người này chính là cô gái mà Hoäc Minh Dương vân luôn nhớ thương.

“Được rồi, nếu hôm nay đã đến đây thì hãy đi uống với nhau vài ly đi, hiện tại tôi còn muốn dân vợ của mình đi mua săm” Hoặc Minh Dương từ lâu đã đoán được phải uống vài ly với Hồ Lệ, cho nên anh chuẩn bị không khác biệt lãm. Hồ Lệ nhanh chóng tìm một nhân viên cửa hàng dân Hoäc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia đi mua sãm: “Tôi còn có việc, hãy dắt cô ấy theo”

Đùa, nếu đi cùng với Hoäc Minh Dương, như vậy hôm nay cô ấy phải quẹt thẻ rồi: “Không cần, chúng tôi tự mình đi xem” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói, cô không muốn làm phiên người khác “Không sao đâu, cứ dân theo đi” Hoäc Minh Dương đương nhiên biết ý nghĩ của Hồ Lệ. Hiện tại cô ấy tặng một món quà nhỏ cho Diệp Tĩnh Gia là vì sau đó muốn kiếm lại một món quà lớn †ừ anh, cửa hàng trái phải đều là của cô ấy, đến lúc đó mua nhiều một chút để cô ấy kiếm lại lợi nhuận của sợi dây chuyền “Đi thôi”

Nghe thấy Hoäc Minh Dương nói như vậy, cô cũng không có đạo lý đi từ chối. Không biết Hoäc Minh Dương nghĩ như thế nào lại đi nói cô là vợ của anh, rõ ràng họ sắp phải ly hôn, bây giờ xem ra anh muốn giãng co một thời gian ngăn.

“Diệp Tĩnh Gia, cô có biết gần đây có một tiệm kem rất ngon hay không?” Trước kia Tô Thanh Anh yêu thích, cho nên anh đã dân Tô Thanh Anh đến đó mấy lần.

Diệp Tĩnh Gia không hiếu vì sao cô cảm thấy hôm nay Hoäc Minh Dương rất khó hiểu, Cô không thích ăn kem, lại sợ lạnh, cho nên cô không có ăn: “Không thích” Cô không phải Tô Thanh Anh Những thứ Tô Thanh Anh thích thì Diệp Tĩnh Gia đều không thích, Hoäc Minh Dương hậm hực không nói gì thêm.

Hôm nay anh không hiểu vì sao lại khiến cho Diệp Tĩnh Gia không biết nên ứng đối thế nào “Thưa ông, thưa bà, quần áo ở đây là chủ hiệu của phố này” Nhân viên cửa hàng phụ trách dân đường nói, Diệp Tĩnh Gia mới ngẩng đầu nhìn một cái, đi dạo bên trong đích thực không khác so với thành phố Giang nhiều lắm.

“Chọn vài món đi.” Cô không có mang theo quần áo để tắm rửa, Hoäc Minh Dương cũng như vậy, anh dân Diệp Tĩnh Gia ra ngoài chỉ vì muốn mua một số thứ mà thôi

“Này..” Diệp Tĩnh Gia khó hiểu nhìn Hoäc Minh Dương, cô không biết nên nói gì cho phải Cô không có từ chối, lập tức chọn lựa vài món. Hoäc Minh Dương nhíu mày, chỉ cần những thứ quần áo mà Diệp Tĩnh Gia liếc nhìn thì anh đều cho người ta đóng gói: “Đừng chọn những cái không dùng, thiếu thứ gì cứ nói thẳng” Hoäc Minh Dương ra tay hào phóng làm cho Diệp Tĩnh Gia có chút líu lưỡi, thời điểm ở cùng nhau trước kia, anh chưa từng hào phóng như vậy.

Có lẽ đây mới thật sự là bộ dáng của Hoäc Minh Dương, anh vốn dĩ chính là người đàn ông như vậy.