Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 32: Ý định của anh



Diệp Tĩnh Gia nhìn đống thực phẩm dinh

dưỡng ở ghế sau, không biết Hoäc Minh

Dương anh có dụng ý gì.

Hoắc Minh Dương đứng sau rèm cửa sổ,

nhìn Diệp Tĩnh Gia tay cầm đống thực phẩm

dinh dưỡng nhìn về phía cửa sổ phòng hắn,

liền thay đổi chủ ý, không muốn để cô quay

về như thế.

Giờ ăn cơm, đồ ăn đã được sắp xếp gọn

gàng, anh đột nhiên cảm thấy thiếu một thứ

gì đó, làm thế nào cũng không thoải mái,

nhìn một lúc, liền gọi chị Tiết: “Sao lại chỉ có

một bộ bát đũa, bát đũa của Diệp Tĩnh Gia

đâu? Còn có tương ớt, bữa ăn chuẩn bị xong

hết rồi đây sao?”

“Vâng vâng vâng.” Chị Tiết vội vàng đi

chuẩn bị, sau khi chuẩn bị xong, Hoắc Minh

Dương mới bắt đầu ăn.

Ăn được nửa bát, lại cảm thấy không có

khẩu vị gì, liền đặt bát đũa xuống: “Buổi trưa

không cần dọn đồ ăn lên đây nữa.”

Anh dự định ngủ một giấc, sau đó sẽ suy

nghĩ về những việc khác.

Diệp Tĩnh Gia cùng Hoắc Minh Vũ đến

đoàn kịch nơi Từ Thanh Lam làm việc.

Hiện cô ta đang quay tác phẩm lớn hàng

năm của năm nay, đây là lần đầu tiên cô đến

phim trường, liền đứng ở đó đợi Hoắc Minh Vũ.

Một lúc sau chờ Từ Thanh Lam quay

xong một đoạn, là đến thời gian nghỉ ngơi,

Hoắc Minh Vũ chạy đến chỗ cô ân cần hỏi

han, không ngừng quạt cho cô.

Diệp Tĩnh Gia không biết Hoắc Minh Vũ

còn có một mặt như vậy, cô nghĩ bụng, mỗi

người đàn ông đều có mặt dịu dàng và đáng

yêu của riêng mình, chỉ là cách thức biểu đạt

của mỗi người đều không giống nhau.

“Anh đưa người phụ nữ đó đến đây làm

cái gì? Còn cô ta đưa đến phim trường, rồi

mọi người sẽ nghĩ thế nào về tôi?” Từ Thanh

Lam tức giận nói, cô không ngờ rằng Hoắc

Minh Vũ lại đưa một người phụ nữ đến tìm

cô, não anh có phải có vấn đề rồi không?

Người khác thì thôi đi, lại còn là vợ anh, đến

vợ anh cũng đưa đến rồi.

“Thanh Lam, em nghe anh nói, cô ấy

thực sự không phải vợ anh.”

Hai người lôi lôi kéo kéo, Diệp Tĩnh Gia ở

một bên có chút chịu không nổi, chú nhỏ quả

thật là một người đa tình, chỉ đáng tiếc cô

không có cảm tình với cô gái đó.

“Được rồi, tôi có chuyện muốn nói với

cô.” Diệp Tĩnh Gia đầy dụng ý nói làm Từ

Thanh Lam bình tĩnh nhìn cô.

Từ Thanh Lam không lưỡng lự nói: “Tôi

nhìn thế nào cũng thấy hai người rất sống rất

hòa thuận, vui vẻ, còn đến đây tìm tôi làm cái gì?”

Cô không thích Diệp Tĩnh Gia, không biết

cô đã dùng lời đường mật gì khiến cho Hoắc

Minh Vũ mê mẩn.

“Tôi đến không phải để tranh cãi với cô

chuyện này, tôi rất bận.” Diệp Tĩnh Gia mất

kiên nhãn, với sự bướng bỉnh của Từ Thanh

Lam, cô thật sự không biết Hoắc Minh Vũ

nhìn trúng điểm nào của cô ta.

Thấy Diệp Tĩnh Gia không còn kiên nhẫn,

Từ Thanh Lam cũng không làm loạn nữa, cô

cũng không muốn sự việc trở nên tệ hơn.

“Cô bảo tôi phải làm thế nào, tôi là người

nổi tiếng, nếu như chuyện này lộ ra ngoài,

sau này tôi phải làm sao?” Từ Thanh Lam

khóc lóc nói, phát huy khả năng diễn xuất

tuyệt vời của cô.

Thấy thái độ Từ Thanh Lam thay đổi, có

vẻ đã tốt hơn một chút, cô nói: “Tôi chỉ nói

với cô một lần, không cần biết cô có nghe

hay là không.”

Từ Thanh Lam nhìn Hoắc Minh Vũ, lại

nhìn Diệp Tĩnh Gia, cuối cùng gật đầu, đồng ý

†in cô một lần: “Được, tôi cho cô một cơ hội,

cô nói đi.”

Diệp Tĩnh Gia không có thời gian để ý

tính tình cô có tốt không, nói một mạch, cô

còn phải đến đón mẹ nữa.

“Nếu tôi và Hoắc Minh Vũ có bất kỳ mối

quan hệ nào, thì chú ấy chính là em rể của

tôi, bà Hoắc hi vọng tôi có thể đem chuyện

này nói ra theo một cách khác, nói rằng tôi

đã kết hôn với Hoắc Minh Vũ, nhưng thực tế

người tôi kết hôn là Hoắc Minh Dương.”

Lời nói ra một cách “trần trụi”, trực tiếp

như thế, cô biết trong lòng Từ Thanh Lam

đang có vô số suy nghĩ quét qua.

“Ngày hôm đó bà Hoắc cố ý để tôi đi

cùng Hoäc Minh Vũ, cho dù cô có tin hay

không, hiện giờ tôi không có thời gian giải

thích với cô.” Diệp Tĩnh Gia không còn kiên

nhãn, cô cũng không để ý đến việc để ai đó

biết mình đã kết hôn với cậu chủ lớn nhà họ

Hoắc.

Từ Thanh Lam che miệng một cách khoa

trương, không dám tin: “Cô kết hôn với cái

người tàn tật đó…”

“Cô là người làm nghệ thuật, sao lại có

thể bất lịch sự như thế?” Diệp Tĩnh Gia lập

tức trở nên lạnh lùng, điều cô sợ nhất chính

là người khác nói Hoắc Minh Dương là kẻ tàn

tật.

Nghĩ đến hình dáng của tự ti Hoắc Minh

Dương, cô liền cảm thấy đau lòng không nói

lên lời.

“Tôi nói rõ cho cô biết, không cần biết cô

nghĩ thế nào, hay làm loạn thế nào, đừng có

nghỉ ngờ sự chân thành Hoäc Minh Vũ dành

cho cô.”

Rốt cuộc Diệp Tĩnh Gia cũng không nhịn

nổi nữa, vì chú nhỏ nói.

Đưa cho Từ Thanh Lam một khúc mắc

lớn trong lòng, cô không vui nói:

“Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cô?”

“Nếu cô và Hoặc Minh Vũ chia tay, tức là

đã đáp ứng mong muốn của bà Hoắc, cô tự

mình cân nhắc lấy, tôi không quan tâm.” Diệp

Tĩnh Gia ôm lấy vết thương của bản thân,

giúp Từ Thanh Lam gỡ bỏ khúc mắc, đây có

lẽ là người chị dâu dũng cảm nhất rồi.

Từ Thanh Lam bình tĩnh trở lại, cũng tin

lời cô nói, nếu không, làm gì có người phụ nữ

nào bằng lòng để chồng mình đi an ủi người

phụ nữ khác như vậy.

Nhìn Hoặc Minh Vũ, lại nhìn họ Diệp,

giữa hai người này quả thật không có sự giao

tiếp rõ ràng: “Là thật sao? Minh Vũ.”

“Đương nhiên là thật, anh có nói thế nào

em cũng không tin, anh cố gắng lắm mới

thuyết phục được chị ấy đến đây nói chuyện

với em” Hoắc Minh Vũ thấy Từ Thanh Lam

không còn phản kháng như lúc trước, trong

lòng anh ta cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Từ Thanh Lam cảm động rơi nước mắt,

đưa tay nắm lấy tay Diệp Tĩnh Gia: “Cảm ơn

chị dâu.”

Diệp Tĩnh Gia không nói gì, không từ

chối, cũng không tiếp nhận, cô còn đang vội

đi gặp mẹ.

“Ừ, hai người làm hòa là được rồi, tôi phải

đi đây, đừng quên những gì đã hứa với tôi.”

trước khi rời đi Diệp Tĩnh Gia không quên

nhắc nhở.

Hoắc Minh Vũ cho cô một cái nhìn yên

tâm: “Tối nay tôi sẽ gọi cho cô ấy.”

Đây có lẽ là hành động dũng cảm nhất

trong cuộc đời cô, ngồi trên xe taxi, cô không

nhịn được mà cười sự ngốc nghếch đến

đáng thương của bản thân.

“Bác tài, đến bệnh viện trung tâm.”

Mang theo đống đồ, cô tiến vào phòng

bệnh, nhìn thấy mẹ Diệp đang nằm trên

giường.

“Con đến là được rồi, sao còn đem theo

nhiều đồ như thế?”

“Cũng không phải con muốn đem đến,

Hoắc Minh Dương không tiện đến thăm mẹ,

nên nhờ con đem đến.” Diệp Tĩnh Gia chỉ

nghĩ đến điều này, nếu không, vì lí do gì Hoắc

Minh Dương phải đối xử ân cần với mẹ của

có.

Nghe thấy lời nói của Diệp Tĩnh Gia, mẹ

Diệp thở ra một hơi.

Mẹ Diệp Tĩnh Gia vừa nhìn thấy cô, liền

vội vàng ngồi dậy: “Con gái yêu của mẹ, để

con phải chịu khổ rồi.”

Tuy nói là khổ cực, nhưng bậc cha mẹ

nào sau một thời gian không nhìn thấy con

mình, đều nói gầy đi rồi, thực tế thì Diệp Tĩnh

Gia béo lên không ít.

“Đâu có, ở nhà họ Hoắc con sống rất tốt.”

Diệp Tĩnh Gia an ủi mẹ, thời gian này mẹ đã

phải chịu không ít khổ cực, căn bệnh nặng

dày vò khiến mẹ gầy đi không ít.

“Mẹ không sao, mẹ chỉ lo cho con ở nhà

họ Hoäc phải chịu khổ sở.” Con gái của bản

thân bị chính mình gả cho một người tàn tật,

dù là ai cũng sẽ thấy có lỗi với nó.

“Mẹ đừng nói linh tinh nữa, con người

của Hoắc Minh Dương rất tốt.” Chỉ có vài lần

suýt thì giết cô luôn mà thôi.

“Được rồi, được rồi, mẹ tin con, nhìn

đống đồ con xách đến, cũng coi như cậu chủ

nhà họ Hoắc có lòng, lúc nào con dẫn cậu ấy

về gặp mẹ.” Bà nghĩ ngợi, không biết cậu chủ

nhà họ Hoắc đó là người như thế nào.

“Cơ thể anh ấy có chút bất tiện, mẹ cũng

biết mà.” Diệp Tĩnh Gia vội vàng nói thay

Hoäc Minh Dương.

Nhìn dáng vẻ Diệp Tĩnh Gia bảo vệ cậu

chủ họ Hoắc, bà làm mẹ cũng không tiện nói

gì nhiều.

“Tĩnh Gia, ở đây mẹ có chút ít tiền, mẹ

cho con, con cầm lấy đi.” Biết Diệp Tĩnh Gia

đến thăm, bà chuẩn bị một chút tiền, coi như

đợi cô đến thăm.

“Không cần đâu, mẹ cứ cầm lấy, chồng

con có đưa tiền cho con, con cũng không

dùng đến.”

Trong lòng cô hiểu rõ, mẹ thấy đau lòng

khi cô kết hôn với mội…

Buổi chiều, bác sĩ lại đến và kiểm tra đơn

giản một lượt, Diệp Bách Nhiên đi lấy thuốc,

sau đó sẽ quay lại đón Hà Thúy Mai trở về nhà.

Về đến nhà họ Diệp, liền nhìn thấy Diệp

Thiến Nhi đưa đám bạn nghịch ngợm về nhà

quậy phá.

Diệp Tĩnh Gia bỗng nhiên không có tâm

trạng ở lại.

Đỡ mẹ cô vào đến phòng, hỏi han và dặn

dò bà vài câu.

Cuối cùng nói: “Chuyện khác con không

nói nữa, con chỉ đưa mẹ về nhà, mẹ Hoắc

dặn con về sớm.”

“Con về sớm thế sao?” Mới có hơn 4 giờ

chiều, bây giờ về luôn thì sớm quá.

“Con phải về rồi, chồng con muốn ăn

bánh bao Long Phúc Ký.” Cô lưỡng lự một

chút.

Đây là lần đầu tiên cô nói với người khác,

ba chữ “chồng của con”.

“Được rồi, nếu con có việc thì mau về đi.”

Hà Thúy Mai nghe Diệp Tĩnh Gia nói chuyện

một hồi đều là chồng con, quan hệ giữa hai

người có vẻ không tệ, cũng yên tâm hơn

nhiều.

“Vâng.”

Ứng phó với Hà Thúy Mai xong, cô nhanh

chóng gọi xe đến Long Phúc Ký để xếp hàng.

“Diệp Tĩnh Gia?”

Trước cửa Long Phúc Ký có rất nhiều

người, nghe thấy có người gọi cô, quay lại

nhìn, thì ra là Lữ Hoàng Trung.

“Thật trùng hợp.”

Mỗi lần nhìn thấy Lữ Hoàng Trung cô

đều cảm thấy ngại ngùng, người đàn ông này

thực sự rất đẹp trai.

“Không phải, tôi đến là để khám cho ông

chủ của họ, cô có thể đi cùng tôi vào trong

mua.

Nói xong, cô mới phát hiện trên người Lữ

Hoàng Trung đeo túi cứu thương.

“Thật sao? May quá tôi cũng đang vội về.”

Nhờ sự giúp đỡ của Lữ Hoàng Trung, cô

rất nhanh đã mua được bánh bao.

“Cảm ơn.” Diệp Tĩnh Gia cảm ơn xong,

không để ý đến vẻ đẹp lôi cuốn của anh, vội

vàng gọi xe quay về nhà họ Hoäc, sợ bánh

bao nguội sẽ làm Hoắc Minh Dương không

vui,

“Đây chỉ là chuyển nhỏ, cô quay về nhớ

khuyên bảo anh ấy.” Lữ Hoàng Trung nói

xong, Diệp Tĩnh Gia liền cúi người lên xe.

Diệp Tĩnh Gia ôm bánh bao vào người để

bánh bao không bị nguội.

Hoắc Minh Dương rất hài lòng về chiếc

bánh bao, nhìn cô gật đầu nói: “Cô ăn đi.”

Anh không muốn ăn.

Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cô, lòng

anh có chút không nỡ.

“Không cần đâu, không phải anh thích ăn

sao? Anh ăn đi” Cô tỏ ra không mảy may để

ý.

“Anh ăn xong tôi sẽ đưa anh ra ngoài đi

dạo, hoa trong vườn đều nở rộ rồi.”

Nhờ trận mưa hôm qua, hoa đều nở rồi.

Nghe Diệp Tĩnh Gia nói thế, anh cũng

không từ chối nữa, đưa hai cái bánh bao cho

Diệp Tĩnh Gia.

Khu vườn rất đẹp, hoa rất thơm, không

khí ngập tràn sự tươi mát sau cơn mưa.

Diệp Tĩnh Gia đưa Hoắc Minh Dương đi

dạo, cô để xe lăn sang một bên: “Anh tự

mình nghỉ một chút được không? Đất trong

vườn khá là sâu.”

Nhiều lần cô không có cách nào đưa anh

qua đó, sợ sẽ làm bẩn xe lăn của anh.

“Được.” Hoắc Minh Dương không nói gì,

hoa cỏ trong khu vườn rất đẹp, bộ dáng yêu

thích, lưu luyến của Diệp Tĩnh Gia, làm anh

không đành lòng từ chối.

Diệp Tĩnh Gia dẫm lên nền đất ướt, cẩn

thận không để giày của mình dính quá nhiều

đất, cô rất thích khu vườn cầu vồng phía

trong.

Đi được một đoạn, cô chợt nhớ ra, đi đến

trước mặt Hoắc Minh Dương nói: “Cho tôi

mượn điện thoại một lát được không?”

Hoäc Minh Dương không biết cô định

làm gì, lấy điện thoại đưa cho cô, dùng ánh

mắt hỏi, cô định làm gì?

Cô mở máy ảnh của điện thoại ra, sau đó

đưa lại cho Hoắc Minh Dương: “Chụp cho tôi

vài bức ảnh, có được không?” cô đưa tay làm

động tác cầu xin anh, vẻ mặt mong đợi.

Anh cầm điện thoại lên, hỏi cô: “Có phải

nút này không?”

Diệp Tĩnh Gia gật gật đầu, cho anh câu

trả lời thỏa đáng.