Yêu Thương

Chương 8: Thiên kim lạc lối



Mạnh Hạ nhẹ nhàng đưa mắt nhìn hắn, thời gian mài dũa người đàn ông ở trước mắt này càng thêm trầm ổn. Hắn là một người đàn ông xuất sắc, cũng khó trách... nhẹ nhàng mấp máy khóe miệng: "Đúng vậy, tôi sống vô cùng tốt."

Phụ thân xiềng xích vào tù, mẫu thân ung thư dạ dày mà ra đi, ca ca rời xa nơi chôn rau cắt rốn, cô một mình đơn độc chống đỡ những vùi dập tiếp theo. Cô khẽ nheo mắt lại, trong mắt đã hiện ra một tầng sương mù mỏng manh. Cuộc sống của cô từ lâu đã không có một chữ "tốt" nào có thể định nghĩa được.

Được hay không, giống như người uống nước ấm hay nước lạnh thì tự biết, ai cũng không có liên quan đến mà thôi.

"Mạnh Hạ, chuyện của cha cô là do chính bản thân ông ta gây ra." Từ Dịch Phong quơ quơ rượu đỏ ở trong tay.

Tim Mạnh Hạ dừng lại, hắn hời hợt ở trước mặt cô mà nhắc tới cha của cô. Trong ngực một hồi đau nhói, ở cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại: "Ừ, tôi biết rõ." Giọng mũi nặng nề, nhưng mà cô mới chính là mồi dẫn lửa.

Việc tự trách vẫn giống như một thanh kiếm sắc bén hung hăng xuyên thấu vào lòng của cô.

Từ Dịch Phong đối với cô lạnh nhạt, chân mày nhăn lại, trầm mặc một hồi lâu: "Năm đó, đứa bé kia như thế nào?"

Mạnh Hạ vô thức nắm chặt cây đàn, xé quẹt một nụ cười, đôi mắt xinh đẹp yên lặng nhìn vào ngũ quan của hắn, nhẹ nói ra: "Đó chỉ là nói giỡn."

"Phải không?" Từ Dịch Phong hơi cong môi một cái, cầm lấy chai rượu rót cho mình một ly, ung dung uống một ngụm. Lúc nhìn về hướng cô, ánh mắt bỗng nhiên bén nhọn: "Mạnh Hạ, cô cũng biết, Từ Dịch Phong tôi chưa bao giờ chấp nhận bị lừa gạt."

Mạnh Hạ nghe vậy chỉ nhàn nhạt cười cười với hắn: "Từ tiên sinh, ngài đã quên là mình đã cho tôi mười vạn để tôi đi phá thai sao, tôi nếu đã cầm tiền, tất nhiên sẽ tuân thủ." Cô bỗng nhiên cong môi lên cười một lần nữa: "Huống chi, thật sự không có."

"Cha của tôi là đích thân Từ tỉnh trưởng đưa vào..." Mạnh Hạ hít một hơi thật sâu, có chút gian nan, đôi mắt nhìn qua ngọn đèn thủy tinh sáng chói: "Tôi có bất hiếu lần nữa cũng không thể đi sinh con cho kẻ thù được. Tôi sợ sẽ bị thiên lôi đánh."

"Dù sao, tôi vẫn là muốn cám ơn ngài, mười vạn kia đúng là đã giúp tôi không ít." Cô uốn cong khóe miệng, nỗ lực đè nén trầm trọng trong người để trở nên sáng rỡ.

Từ Dịch Phong đón lấy ánh mắt của cô, trong lòng nhất thời cảm thấy phức tạp không ngờ. Năm đó người người đều nói hắn quá độc ác, năm năm này khi tỉnh mộng, hắn cũng sẽ mơ thấy cô, chỉ là vĩnh viễn dừng lại ở đêm đó.

Nghĩ tới cô bày hàng bán ở vỉa hè trong trời đông giá rét, đông lạnh đến phát run nhưng trên gương mặt nhỏ quật cường một nụ cười, nụ cười đó làm cho hắn hoảng hốt cảm thấy người này không phải là Mạnh Hạ của trước kia.

Mạnh Hạ thấy hắn lặng im, dè dặt hỏi: "Từ tiên sinh, xin hỏi ngài còn cần gì?"

Từ Dịch Phong bỗng dưng quét mắt qua: "Cô và Mục Trạch có quan hệ gì?"

Mạnh Hạ ngẩn người: "Chuyện này hình như với Từ tiên sinh không có liên quan gì cả."

Khóe miệng của Từ Dịch Phong khẽ động, lắc lư ly rượu, có chút giễu cợt: "Cô cho rằng cửa của Mục gia là cô có thể đi vào. Mạnh Hạ, chẳng lẽ chuyện năm đó cô còn chưa được dạy dỗ?"

Chân mày của Mạnh Hạ khẽ nhíu, giọng nói mơ hồ có chút giận dữ: "Cũng không phải tất cả mọi người đều giống như ngài."

Nghe vậy, Từ Dịch Phong phẫn nộ tiến lên kéo lấy tay của cô: "Không giống tôi?" Hắn lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên tàn nhẫn nói ra: "Nhưng cô không phải là yêu tôi sao?"

Ánh mắt của cô nhìn qua hắn bỗng nhiên trợn to, lỗ tai trong nháy mắt đã trở nên ù ù.

Cổ tay nhỏ bé toàn xương, hắn dễ dàng giữ chặt, rõ ràng bị đau nhưng cắn răng đến chết không chịu xin tha, vẻ mặt quật cường kia kích thích mạnh mẽ đến hắn. Tay của hắn dùng sức, Mạnh Hạ bị hằn đỏ ngày càng sâu, hai người dựa vào gần nhau, hắn nghe thấy được hương thơm trong mái tóc của cô, khẽ nhíu nhíu chân mày.

Mạnh Hạ vùng vẫy vài cái vẫn không thoát ra được, hắn vẫn dứt khoát giữ lại. Cô khổ sở cười một tiếng, trong lòng từng đợt đau lòng chảy xuôi: "Tình yêu của tôi đã sớm chấm dứt vào năm năm trước. Từ tiên sinh, ngài đã quên sao, là đích thân ngài chặt đứt."

Từ Dịch Phong khóa chặt lấy cô, mặt lạnh lùng: "Mạnh Hạ, cô đang ở đây trách tôi?"

Trách hắn?

Từ Dịch Phong từ từ buông tay ra, Mạnh Hạ nhanh chóng rút tay về, trên cổ tay tràn đầy dấu đỏ không hề nằm ngoài ý muốn. Cô nhìn hắn, nhè nhẹ lắc đầu.

Trách hắn cũng được, hận hắn cũng được, dù sao vẫn đem hắn giữ ở trong lòng. Nhưng trái tim của cô đã không còn nguyên vẹn. Từ Dịch Phong đích thân phá hủy trái tim nguyên vẹn của cô, hôm nay vỡ thành mảnh nhỏ.

Hắn không thương mình, từ đầu đến cuối. Cô làm sao còn phải khổ sở giữ hắn ở trong lòng đây?

...

"Dịch Phong..." Kiều Dịch Kỳ đẩy cửa vào, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Lúc nhìn thấy Mạnh Hạ, cô ta hơi ngẩn ra nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ.

"Làm sao lại tới nơi này?" Giọng điệu của Từ Dịch Phong vẫn lãnh đạm như cũ.

"Em tới cùng với mẹ, mọi người ở phòng kế bên, anh có muốn gặp hay không?"

"Lần sau đi."

Kiều Dịch Kỳ mỉm cười một cái, cô ấy hiểu Từ Dịch Phong cho nên chưa bao giờ đi nhúng tay vào chuyện của hắn.

Cô ta xoay người gật gật đầu với Mạnh Hạ, lặng lẽ đánh giá cô, một thân lễ phục váy dài, đường cong ngắn gọn, phác họa một vóc người mỹ lệ, trang điểm nhẹ càng cho thấy một vẻ đẹp thanh lệ thoát tục, ánh mắt dừng lại ở trên đàn violin ở trong tay của cô, tầm nhìn chuyển một cái: "Nghe nói cô đàn nghe rất êm tai. Không biết hôm nay có cơ hội được nghe một khúc hay không?"

Nghe nói? Một câu khen ngợi, sắc mặt của Mạnh Hạ cứng đờ. Cô ngược lại thật sự trở thành nhạc công.

"Không biết ngài muốn nghe bài gì?"

"Lương Chúc." Từ Dịch Phong ngồi ở bên cạnh, không nhìn về phía Mạnh Hạ, chỉ lạnh lùng ra lệnh.

"Lương Chúc." Đây là khúc nhạc mà Mạnh Hạ thích chơi nhất, cô đã từng thỉnh cầu mong mỏi hắn đi nghe cô biểu diễn, mỗi lần hắn đều ghét bỏ nhíu mi, cho đến cuối cùng, hắn một lần cũng chưa từng đi. [:(( Oah, thật là ủy khuất quá.]

Mạnh Hạ ngồi thẳng lưng, nhắm mắt lại, tiếng đàn violin uyển chuyển thê lương. Cô yêu nhất thủ khúc này, chỉ muốn dâng tặng cho người cô yêu nhất. Nhưng mà cũng đã nhiều năm muộn màng như vậy.

Cuộc đời của cô chuyện hoàn mỹ quá ít, như một khúc hát tiêu điều lạnh lẽo. Từ Dịch Phong và Kiều DỊch Kỳ ngồi ở đằng kia, tựa hồ cũng đang trầm tư. Mạnh Hạ đứng ở đó, giống như đạp lên bông mềm, hư mềm vô lực.

Vận mệnh kỳ lạ chính là ở nơi này, cô và Kiều Dịch Kỳ đã từng đi học cùng nhau, nhưng hôm nay, cô lại phụ thuộc vào bọn họ mới có thể sinh tồn được.

Cô cho rằng lòng mình đã không còn cảm giác, nhưng mà vẫn là đau đớn.

Trong năm năm cuộc sống hèn mọn, từ một tiểu công chúa sống trong một ngôi nhà ấm áp nuông chiều đến một nơi ăn chơi bồi hồi vàng thau lẫn lộn, cô đều không cảm thấy quá nhiều đau khổ. Nhưng mà, đối mặt với chuyện ngày hôm nay, bất luận sống lưng của cô đã vô cùng thẳng tắp vẫn không che giấu được tự ti trên người của cô.

Càng nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Kiều Dịch Kỳ, trong nội tâm của cô càng trở nên hoang vu, hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Kiều Dịch Kỳ khẽ ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc: "Mạnh... Hạ?" Cô ấy mấp máy khóe miệng, có chút ngạc nhiên bất ngờ.

Cô ấy cùng với Mạnh Hạ thời tiểu học đã học chung lớp, khi đó chức vụ của Kiều cha không có cao như Mạnh cha, Mạnh Hạ hoạt bát tất nhiên là được hoan nghênh nhất, ngược lại, cô ta có vẻ bị mờ nhạt.

Mạnh Hạ cầm lấy đàn, cố nén nước mắt, gật gật đầu.

Kiều Dịch Kỳ chỉ cùng cô học chung một năm mà thôi, vẫn có thể nhớ ra cô. Mạnh Hạ cũng không nghĩ cô ấy rốt cuộc có biết những chuyện của cô và Từ Dịch Phong hay không.

Kiều Dịch Kỳ nhìn vào cô, trong khoảng thời gian ngắn không khí có chút ngưng đọng.

Mạnh Hạ mở miệng nói: "Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi ra ngoài trước." Giọng nói của cô vẫn vững vàng ôn nhu.

Từ Dịch Phong không nói gì, đưa lưng về phía cô. Mạnh Hạ yên lặng nhìn hắn một lát, hắn vẫn không có bất kỳ chỉ thị gì, cô giật nhẹ khóe miệng hướng về phía Kiều Dịch Kỳ đang suy nghĩ, từ từ lùi ra khỏi gian phòng.

Kiều Dịch Kỳ kinh ngạc nhìn theo cánh cửa đã đóng chặt kia, trong lúc đó mang theo vài phần ưu tư. Một lát sau, cô ta đứng lên: "Dịch Phong, em đi về trước, mẹ vẫn còn chờ em."

Cô ta nhìn vào bóng lưng của hắn, chờ đợi, chỉ chờ được một từ lạnh buốt: "Ừ."

Cô ta phát hiện mình chưa bao giờ hiểu rõ được người đàn ông ở trước mắt này. Giữa bọn họ tất cả dường như là từng bước nước chảy thành sông. Quả thật, Từ Dịch Phong đã để tất cả những phụ nữ khác chờ đợi, bất luận là ở phương diện nào, nhưng mà cô ấy từ đầu đến cuối đều không hiểu được Từ Dịch Phong vì sao lại lựa chọn mình? Nhưng mà bất luận là thế nào thì cô ta cũng là người được Từ gia công nhận.

***********************

Thành phố C ban đêm rất đẹp, chỉ là ở trong mắt của Mạnh Hạ, vẻ yên tĩnh như vậy lại thật nhiều cô đơn, cô không thích.

Đổi lại giày đế bằng của mình, cả người đều trầm tĩnh. Mới vừa lên đại học, cô rất hoan hỉ đòi mẹ mua cho mình thật nhiều giày cao gót, Từ Dịch Phong cao hơn 1m80, cô hy vọng khi cùng hắn đứng chung một chỗ là xứng đôi nhất nên dần dần yêu thích mang giày cao gót.

Về sau, mang giày cao gót của mệt mỏi, cảm thấy không thích hợp với mình, liền dần dần từ bỏ.

Cô đưa mắt nhìn hộp cơm ở trên tay, từ ngày đầu tiên tới đây thì cô được nhận, nói là phần ăn khuya của công nhân viên, nhưng là phần ăn khuya của ba người. Cô cười yếu ớt, trong mắt hiện ra cảm kích. [Là Mục Trạch phân phó cho khách sạn. Nhà của Mạnh Hạ có 3 người:)]

Trên đầu là một bầu trời đầy sao lấp lánh, bất luận thế giới có xoay chuyển thế nào, ngôi sao là vẫn ở yên như cũ.

"Mỹ nhân, không biết có được vinh hạnh mời nàng cùng tôi thưởng thức bầu trời đêm hay không?" Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh cô đã ngừng lại một chiếc xe.

Mạnh Hạ đưa mắt nhìn, miệng cong lên: "Có thể, chẳng qua phí xuất hiện của tôi là rất cao?"

"Ngàn vàng khó mua được khoảnh khắc ở bên cạnh mỹ nhân, mời..." Mục Trạch mở cửa xe, Mạnh hạ nhẹ nhàng đi tới.

Ánh trăng hiền hòa chiếu ở trên cửa kính, xe chậm rãi đi về phía trước, Mạnh Hạ nhìn qua: "Mục Trạch, ở Vân Nam anh có người quen không?"

"Làm sao vậy?"

Mạnh Hạ cúi đầu, giọng nói thật nhỏ: "Anh trai của em hình như ở đó." Cô thở ra một hơi: "Anh của Ất Ất là Tiêu Giáp đã trở về, anh ấy nói đó là nơi mà anh trai của em ở."

Mục Trạch gật gật đầu: "Em yên tâm, anh sẽ mau chíng cho em một câu trả lời thuyết phục."

Mạnh Hạ nhìn vào mắt của anh, ánh trăng sâu kín rọi lên người, cô nhìn thấy trong mắt của anh có một tầng cảm xúc mông lung.

"Đúng rồi, Chủ nhật này khu vui chơi Thủy Nam khai trương, Nhạc Nhạc, đứa nhỏ này không phải là muốn đi đấy sao, đến lúc đó anh sẽ tới đón hai người." Mục Trạch tự nhiên chuyển sang đề tài này.

Thói quen thật là đáng sợ, cô hầu như không tìm được lý do để cự tuyệt anh.

"Vâng." Mạnh Hạ bình tĩnh đồng ý.